Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 972
Dù ở Thần Giới hay Phàm Giới hoặc Tiểu Thần Giới hiện tại, Vân Phi Dương cho tới bây giờ đều dựa vào sự không biết xấu hổ và trí tuệ của mình đi hố người khác.
Nhưng.
Ngay hôm nay, hắn bị người khác hố lại.
Nguyên lai, linh hồn tự bạo của Hứa Lệ Hành hoàn toàn là một âm mưu, nhìn như thiêu đốt Chân Long hạch hình thành huỳnh quang, thực ra là do đồ vật đặc thù nào đó hình thành.
Lúc Vân Phi Dương giật mình không lo giết hắn đã vội vã đào mệnh.
Chưa từng nghĩ đến việc Hứa Lệ Hành mượn cơ hội này, thi triển ra vũ kỹ bỏ chạy cùng loại như Lý Hưng Lượng, thành công bỏ trốn mất dạng.
– Mẹ.
Vân Phi Dương nói:
– Ta nên nghĩ đến nếu tên này muốn ngọc đá cùng vỡ thì không nên tự bạo rõ ràng như thế mới đúng, ai, thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời!
Hứa Lệ Hành đâu chỉ hố Vân Phi Dương, mà còn hố cả Lâm Dật Phong.
Khi hắn rơi trên tàng cây, mắt thấy tên kia đã biến mất không còn tăm hơi, khóe miệng hơi run rẩy.
Không có cách nào.
Dù sao Hứa Lệ Hành lăn lộn lâu dài trên giang hồ, có thể lăn lộn đến hiện nay khẳng định có các loại thủ đoạn bảo mệnh, không phải vậy đã sớm chết mấy trăm lần.
Lão đại không có tự bạo mà chạy trốn khiến thành viên Cửu Long đoàn phảng phất như được tân sinh, trên mặt dào dạt hưng phấn.
Một khắc này.
Bọn họ đều cảm khái, còn sống, thật tốt!
– Chạy mau!
– Chúng ta nhanh rút lui!
Lão đại đã chạy, đám thủ hạ khẳng định cũng không có tâm tư gì, không dám lên so chiêu với Vân Phi Dương, từng tên chạy trối chết.
– Lâm Dật Phong, bắt bọn họ lại!
Vân Phi Dương bay đến quát to.
Lâm Dật Phong không muốn động, thản nhiên nói:
– Ta chỉ theo ngươi cùng đi kiếm trủng, cũng không phải thủ hạ ngươi.
Vẻ mặt lạnh lùng, cá tính cũng như thế, Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói:
– Khống chế bọn họ, ta cho ngươi 5000 linh thạch!
Lâm Dật Phong không đáp.
Thân là đại đệ tử Băng Tuyết Cung, không có coi trọng đối với linh thạch như vậy.
– Móa!
Vân Phi Dương lại nói:
– Sáu ngàn!
– Thành giao.
Lâm Dật Phong đáp ứng, hai tay hợp lại, cấp tốc đánh ra thủ ấn.
– Không gian trói buộc!
“Hưu! Hưu! Hưu!”
Không gian bình chướng khoảng ngàn trượng xuất hiện, cấp tốc tiến lên bao phủ toàn bộ mấy trăm tên võ giả vào trong.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Hắn vốn nghĩ, mời người này xuất thủ chỉ sợ cần 10 ngàn linh thạch, chưa từng nghĩ chỉ tăng thêm 1000, đối phương đã đồng ý!
Giá thật rẻ bèo!
Bên trong không gian bình chướng.
Vân Phi Dương đi tới, vai hắn khiêng Thất Thải Hồng Quang kiếm, tay mang Lôi Long Quyền Sáo, cả người bộc lộ khí tức đáng sợ.
Mấy trăm tên võ giả cùng một tên đội trưởng vẫn có sức chiến đấu lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Vừa rồi loạn chiến, bọn họ đã rõ kẻ này rất đáng sợ, đám người mình không đủ để hắn giết.
– Muốn sống?
Vân Phi Dương lạnh nhạt hỏi.
– Muốn! Muốn!
Mọi người vội vàng trả lời.
Tu luyện võ đạo không dễ, ai không muốn sống sót.
Vân Phi Dương nói:
– Trước tiên giao ra không gian giới chỉ.
“Xoát xoát xoát!”
Mọi người không có phản kháng, lưu loát ném không gian giới chỉ qua.
Vân Phi Dương nói:
– Buông lỏng tâm thần.
Mọi người mờ mịt, nhưng do quá hoảng sợ vẫn buông lỏng tâm thần.
“Hưu!”
Trong khoảnh khắc, thành viên Cửu Long đoàn đã được thu vào Phi Dương đại lục, giam cùng thành viên Nhai Tí Long đội.
Thực lực những người này cũng tạm được, Vân Phi Dương tính toán thuần phục để cho Gia Cát Cẩm điều động.
Muốn đặt chân tại Tiểu Thần Giới, nhân thủ càng nhiều càng tốt, khi tối hậu trọng yếu, cũng có thể lấy ra làm bia đỡ đạn.
Vân Phi Dương lại đi đến khu vực Lôi trận, ném bọn người Tần Tranh nửa chết nửa sống vào Phi Dương đại lục.
Cuối cùng.
Toàn bộ tám tên đội trưởng Cửu Long đoàn cùng ngàn thành viên trừ Hứa Lệ Hành bị bắt.
Làm xong những thứ này.
Vân Phi Dương bắt đầu kiểm kê hơn một ngàn không gian giới chỉ.
Linh thạch, mười sáu vạn.
Hoàng giai vũ kỹ, tám bản, Huyền Giai vũ kỹ, ba quyển.
Hoàng giai binh khí, ba trăm sáu mươi chuôi, Huyền Giai binh khí ba thanh.
Hoàng giai dược tài, ba ngàn hai trăm gốc, Huyền Giai dược tài, bốn trăm sáu mươi gốc.
Tuy không có Địa giai nhưng cũng coi là thu hoạch lớn.
Vân Phi Dương cười nói:
– Dược tài có thể đưa cho Nhu nhi luyện đan, những vũ kỹ này có thể để bọn La Mục tu luyện.
Đi vào Tiểu Thần Giới, không có kiếm được bao nhiêu vũ kỹ, bọn người La Mục chỉ tu luyện tâm pháp và vũ kỹ Cuồng Tông.
Hai cái đó tuy tốt, nhưng bọn người La Mục không thể yêu nghiệt như Vân Phi Dương, cho nên, tu luyện vũ kỹ có phẩm giai thì không còn gì tốt hơn.
– Đáng tiếc.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Để tên kia chạy mất, không phải vậy thì có thể vơ vét được Địa giai vũ kỹ, Thần Long Thổ Châu rồi.
Lão đại Cửu Long đoàn khẳng định có hàng tốt, để hắn chạy thật quá tiếc nuối.
– Đúng rồi.
Vân Phi Dương vỗ đầu, nhìn về phía Lý Hưng Lượng đang hôn mê xa xa, cười nói:
– Tên này có Địa giai Huyễn Thú thuật!
Nói xong đi qua.
Cũng khéo, khi Vân Phi Dương vừa đi tới, Lý Hưng Lượng đang từ trong hôn mê tỉnh lại.
Phục dụng đan dược Hứa Lệ Hành cho, sắc mặt hắn có chuyển biến tốt, nhưng thân vẫn còn suy yếu.
Sau khi Lý Hưng Lượng thanh tỉnh, vừa mở đã thấy Vân Phi Dương, thần sắc đột nhiên đại biến.
– Ta không phải được lão đại tìm được, sau đó được khiêng theo đi tìm tên này sao! Làm sao bây giờ chỉ còn lại một mình ta!
– Chẳng lẽ, lão đại thấy ta bị thương, chê ta vướng bận, tùy ý bỏ ta ở đây, may mắn thế nào bị hắn phát hiện?
Nghĩ đến đó.
Lý Hưng Lượng nhất thời khóc không ra nước mắt.
Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, vỗ mặt của hắn, nói:
– Tiểu tử, ngươi chạy cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác dẫn người giết trở lại, thật muốn chết.
– Vân Phi Dương!
Lý Hưng Lượng ổn định tâm tình đang bối rối, hoảng sợ, nói:
– Ta là nhị đội trưởng lính đánh thuê Cửu Long đoàn, nếu như ngươi dám giết ta cũng sẽ trở thành địch nhân cùng Cửu Long đoàn, chờ bị đuổi giết đi!
Tên này hiển nhiên không biết, trong lúc mình hôn mê, hậu trường của hắn đã bị Vân Phi Dương ngược ỉa trong quần.
Vân Phi Dương nói:
– Nói cũng đúng.
Lý Hưng Lượng thấy thế, trong lòng dâng lên hi vọng sống sót, hắn vội nói:
– Lão đại ta khẳng định đang dẫn người tìm ngươi, nếu như ngươi thả ta, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, lão đại sẽ không truy sát ngươi!
– Có đạo lý.
Vân Phi Dương lên tiếng.
Hi vọng sống sót càng lớn, nhưng trong lòng Lý Hưng Lượng cười lạnh không thôi.
– Tiểu tử, chỉ cần ta sống, ngươi sẽ chết!
Cái gọi xóa bỏ ân oán, đơn giản chỉ là lấy cớ, một khi thoát hiểm, khẳng định sẽ tìm lão đại báo thù cho chính mình.
– Như vậy đi.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi đưa Huyễn Thú thuật và vũ kỹ đào mệnh lúc nãy thi triển cho ta, ta để ngươi đi, từ đó ân xóa bỏ oán thanh.
Lý Hưng Lượng trầm mặc, nhất thời nói:
– Huyễn Thú thuật và vũ kỹ đào mệnh của ta không có bí tịch, chỉ có khẩu quyết.
– Cũng được.
Vân Phi Dương nói.
Lý Hưng Lượng vội vàng nói khẩu quyết Huyễn Thú thuật và vũ kỹ đào mệnh của mình ra.
“Ai.”
Vân Phi Dương giơ hai tay, nói:
– Vừa bị lão đại ngươi gạt một lần, ngươi cảm thấy ta sẽ còn bị gạt?
– Tiểu tử, ta thật muốn tha cho ngươi khỏi chết nhưng ngươi quá không biết phối hợp, cho nên đừng trách ta vô tình.
“Ba!”
Hai tay chế trụ đầu hắn, bàng bạc linh hồn lực nhất thời bạo phát, trong nháy mắt ăn mòn tư duy, cưỡng ép thu lấy trí nhớ bên trong.
“A!”
“A a a!”
Lý Hưng Lượng phát ra kêu thảm như heo bị thiến.