Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 953
Vân Phi Dương đi vào Tiểu Thần Giới, chức trách lớn nhất là tái tạo Thần Giới, đánh giết Tiểu Thần Chủ báo thù cho sinh linh và vị diện đã vẫn lạc.
Nhưng.
Một người khẳng định không có thể làm hết, trước khi báo thù đó, đầu tiên phải có tiền vốn đặt chân trên Tiểu Thần Giới.
Kế hoạch của hắn như ở Vạn Thế đại lục, bồi dưỡng thế lực thuộc về mình, như thế mới có lực lượng cứng đối cứng với các đại tông môn.
Không hề nghi ngờ.
Bọn người La Mục bên trong Phi Dương đại lục đang không ngừng cường đại là trợ thủ đắc lực của hắn.
Nhưng vẫn quá ít.
Giống Linh Tiêu Phái, Liệt Diễm Tông, vẻn vẹn Hư Không cảnh cường giả đã có mấy chục trên trăm mà chỉ ở mức độ Nhất lưu tông môn, phía trên còn có Siêu nhất lưu.
Không chỉ bồi dưỡng những thần hồn giác tỉnh giả như bọn La Mục, còn muốn lôi kéo cường giả khắp nơi chuẩn bị về sau.
Mã Siêu tính cách phóng khoáng trong lúc mình bị bầy thú tập có ý định xuất thủ cứu giúp, điểm này đã đủ để đáng giá lôi kéo.
Đáng tiếc.
Một phen lừa gạt, hắn cũng không có tính toán quy thuận, Vân Phi Dương chỉ có thể từ bỏ.
Người có chí riêng, miễn cưỡng không được.
Mà từ khi có Bách Thảo Đan Lô, Liễu Nhu một mực nghiên cứu đan phương Tiểu Thần Giới, chuẩn bị ra tay luyện chế cao cấp đan dược, trước mắt thiếu khuyết cao phẩm dược tài.
Vân Phi Dương không thể lôi kéo thành công, chỉ có thể hỏi thăm một chút phụ cận có khu vực dược tài sinh sống hay không.
Mã Siêu liệp sát hung thú lâu dài trong sơn lâm, tự nhiên biết địa phương nào có dược viên, hắn có chút hào sảng mang theo thủ hạ làm người dẫn đường.
Đi hơn một canh giờ trong sơn lâm u ám.
Mã Siêu đứng ngay ngoài một sơn cốc âm trầm, lên tiếng:
– Tiểu hữu, phía trước chính là Dược Cốc, bên trong có rất nhiều dược tài phẩm giai không tệ.
– Bất quá.
Thần sắc hắn nghiêm nghị nói:
– Khu vực này nguy hiểm trùng điệp, riêng Tinh Thú cũng không dưới năm ba ngàn đầu, nghe nói, còn có một đầu Thánh thú!
– Thánh thú?
Ánh mắt Vân Phi Dương sáng lên.
Đến Tiểu Thần Giới lâu như vậy, còn chưa biết Thánh thú có thể so với Hóa Thần cảnh dáng dấp ra sao, mạnh bao nhiêu đây.
Nếu như gặp được thì cũng không tệ.
Một tên gà mơ Hư Không cảnh Chân Long kỳ nghĩ đến việc bật co cùng Thánh Thú, nếu để người ta biết, khẳng định sẽ cho rằng hắn bị điên.
Vân Phi Dương chắp tay nói:
– Nếu như về sau hữu duyên, có lẽ sẽ còn gặp nhau.
Nói rồi dẫn theo Nạp Lan Mộc Tuyết và Lâm Dật Phong đi vào Dược Cốc.
– Chậm đã.
Mã Siêu vội vàng ngăn lại.
Vân Phi Dương ngừng chân, hỏi:
– Có việc?
Mã Siêu gãi gãi đầu, có chút lúng túng nói:
– Nếu ba vị không chê có thể mang theo tại hạ và huynh đệ chỗ giết vào Dược Cốc hay không?
Tuy nhiên không truy cầu lớn lao nhưng đã gặp được ba thiên tài yêu nghiệt, nếu như đi vào chung, dù theo húp chút nước cũng tốt hơn ra ngoài giết vài con yêu thú.
– Có thể thì có thể.
Vân Phi Dương nói:
– Bất quá, ta không cách nào cam đoan an toàn của các ngươi.
Mã Siêu nói:
– Tiểu hữu cứ yên tâm, ta và những huynh đệ đều có kinh nghiệm săn bắt mấy chục năm.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương nói:
– Đi vào chung.
Hắn phóng thích linh hồn lực sớm đã bao phủ sơn cốc phát hiện bên trong, không ít Tinh Thú cường đại, dược tài cũng không ít.
Một đám thợ săn kinh nghiệm phong phú đi cùng có lẽ sẽ phát huy được tác dụng.
Dược Cốc như loại này thường thấy nhất sâu bên trong sơn lâm rậm rạp, bên trong tuy có dược tài khiến người ta thèm nhỏ nước dãi nhưng tràn ngập nguy hiểm.
Bọn người Mã Siêu không dám tùy tiện đi vào, nhưng hôm nay đi cùng ba người tuổi trẻ tuấn kiệt, nên có thêm dũng khí.
Mọi người cẩn thận tiến vào trong cốc, giẫm vào lá cây phủ đầy trên mặt đất truyền đến âm thanh xào xạc.
Thợ săn Mãnh Hổ Đoàn quả nhiên chuyên nghiệp, bọn họ hình thành phương trận đặc thù cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
– Nguyên niệm bị hạn chế.
Vân Phi Dương giờ phút này chỉ có thể dò xét phạm vi hơn mười dặm.
Sơn cốc tối tăm lâu dài không có ánh mặt trời chiếu vào khẳng định sẽ ngưng tụ khí độc, trở ngại nguyên niệm rất bình thường.
“Rống!”
Đột nhiên, bên trong truyền đến tiếng gầm, hơn mười đầu Tinh Thú hình báo hóa thành hắc ảnh nhào ra.
Vân Phi Dương cũng không động thủ.
Hắn muốn nhìn đoàn thợ săn đi theo này lão luyện như thế nào.
“Hưu! Hưu! Hưu!”
Mấy tên thợ săn không do dự vội vàng bóp cò Kình Nỗ bắn giết báo thú đang xông ra.
Nhanh, chính xác.
Không có quấy ra động tĩnh lớn.
“Xoát!”
Đám thợ săn xuất thủ bắn giết cấp tốc bay lên lấy ra dao găm, nhanh nhẹn gỡ xuống tinh hạch và da lông đáng tiền, lần nữa trở về vị trí.
Bọn họ không nói lời nào chỉ giao lưu qua ánh mắt, phối hợp hành động lại phi thường hoàn mỹ.
Vân Phi Dương thầm khen:
– Thợ săn như thế nếu tạo thành một quân đội, tuyệt đối bách chiến bách thắng, không gì không đánh được.
– Tiểu hữu.
Nhưng vào lúc này, Mã Siêu ngưng trọng nói:
– Phía trước mười dặm, có bầy sói cấp bậc Tinh Thú, chúng ta lách qua không?
Vân Phi Dương kinh ngạc nói:
– Làm sao ngươi phát hiện?
Hắn lấy linh hồn lực siêu cường mới miễn cưỡng phát hiện bầy sói kia đang ẩn núp hoặc nghỉ ngơi ngoài mười dặm.
Mã Siêu cười nói:
– Chúng ta liệp sát hung thú thời gian dài, không phải dựa vào nguyên niệm, mà có thể ngửi được rất nhiều tin tức trong không khí.
– Lợi hại.
Vân Phi Dương khen.
Mã Siêu lắc đầu, khiêm tốn nói:
– Không cách nào đánh đồng với thực lực cường hãn kia của tiểu hữu.
Vân Phi Dương nói:
– Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi tới, gặp được bầy sói thì giao cho các ngươi.
Mã Siêu hiểu rõ, đối phương để cho mình và thủ hạ chứng minh có tư cách theo ăn canh hay không, cho nên ra lệnh.
– Các huynh đệ, giữ vững tinh thần, lát nữa sẽ có một trận trận đánh ác liệt đó.
Hai mươi người thợ săn còn lại bắt đầu điều chỉnh trạng thái.
Mười dặm không tính quá xa.
Bọn người Vân Phi Dương đi thêm nửa canh giờ mới tới. Trong thời gian này, gặp được Tinh Thú rải rác, đều bị Mã Siêu và thủ hạ giải quyết hết.
“Ngao ô!”
Đột nhiên, sói thú phát hiện bọn họ phát ra từng tiếng gào thét, từng đạo hồng quang âm u xuất hiện từ chỗ tối, lít nha lít nhít, nhìn qua rất đáng sợ.
– Chuẩn bị!
Mã Siêu thấp giọng quát.
“Xoát! Xoát!”
Hơn hai mươi thợ săn bay lên.
Bọn họ đứng trên đại thụ, tìm kiếm vị trí có lợi cho mình, dựng cung nỏ, nghênh đón bầy sói sắp vọt tới.
“Ông!”
Một thanh trường thương nặng trĩu xuất hiện, Mã Siêu nắm chặt, trong ánh mắt thâm thúy lấp lóe tia sáng lạnh lùng.
Hắn đứng phía trước nhất cầm trường thương trong tay, rất có khí thế của một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông!
“Xoát!”
“Xoát!”
Vài đầu sói thú màu đen thể trạng cao cường tráng xông đến!
– Chết.
Mã Siêu phất lên một tay, trường thương vạch ra một đường lưu quang, oanh mấy đầu sói đen thất linh bát toái.
Vân Phi Dương nơi xa, thầm nghĩ:
– Tuy thực lực người này chỉ đến Khai Khiếu kỳ nhưng có phong độ đại tướng, đáng tiếc, không có hùng tâm tráng chí.
“Xoát! Xoát!”
Chỗ tối, lại có hơn mười đầu sói đen nhào tới.
Mã Siêu ngạo mà đứng, không ra thương oanh sát, trong ánh mắt hiện ra vẻ khinh thường.
“Hưu! Hưu!”
Mấy đạo bạo tiễn từ bên cạnh hắn bắn qua, hơn mười đầu sói đen bị bắn giết.
Trên cây, sau khi hơn mười thợ săn bắn tên lại cấp tốc sửa tiễn, toàn bộ quá trình đều lưu loát không chút sai sót.
Vân Phi Dương nói:
– Có thể tự tin giao phía sau cho thủ hạ, tâm lý người này rất nắm chắc.
Mẹ trứng.
Nhân tài như vậy, nói cái gì cũng phải lôi kéo a.