Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 952
Vân Phi Dương lấy Thất Thải Hồng Quang kiếm thi triển Vạn Kiếm Quy Tông đệ nhị trọng cảnh Vạn Vật Vi Kiếm trực tiếp mạt sát hai đỉnh phong Tinh Thú, xác thực rất ngưu!
Đừng nói đám người Mã Siêu, dù gia hỏa lạnh lùng như Lâm Dật Phong cũng hiện ra ít chút rung động trên gương mặt.
Nạp Lan Mộc Tuyết càng mở to cái miệng nhỏ.
Kiếm Thần cảm thán:
– Lấy cảnh giới hắn hiện tại, lĩnh ngộ được kiếm chiêu của ta đến uy lực như thế, thật sự đáng sợ.
Vân Phi Dương biểu hiện chinh phục Kiếm Thần Thần Giới, có thể thấy được, cố ra vẻ trang bức kiểu này rất viên mãn.
Bất quá.
Trả giá rất lớn, hắn rơi xuống, thân hình lắc lắc, kém chút đặt mông ngồi xuống đất.
Một kiếm chém giết hai đỉnh phong Tinh Thú Hư Không cảnh đại viên mãn cấp nhìn như thư giãn thích ý nhưng cũng hao phí tám thành năng lượng bên trong Chân Long hạch.
Mà cái này không chỉ vì đùa nghịch trang bức trước mặt Nạp Lan Mộc Tuyết cũng nghĩ nhân cơ hội này trắc thí chiến đấu lực bạo phát khi chưởng khống Thất Thải Hồng Quang kiếm một phen.
Kết quả không tệ.
Để hắn rất hài lòng.
Mà Vân Phi Dương khẳng định, nếu mình triệt để phóng thích toàn bộ năng lượng, điều động Kiếm Hồn bên trong Thất Thải Hồng Quang kiếm, nhân hồn hợp nhất đánh một trận cùng Thánh thú Hóa Thần cảnh cũng không thành vấn đề!
Nghĩ đến đó.
Khóe miệng của hắn hiện ra vẻ mỉm cười, lấy thực lực Chân Long kỳ tầng một đối kháng Hóa Thần cảnh, hẳn không ai sẽ nghĩ tới.
Không phải không ai nghĩ đến, mà không ai dám nghĩ như vậy!
Dù sao, Hư Không cảnh và Hóa Thần cảnh, mặc dù chỉ kém một cảnh nhưng mà kém đến ngàn dặm!
– Nếu như có thể tìm ra tám mãnh vỡ khác của Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, tái tạo hoàn chỉnh, thực lực của ta sẽ còn đề cao.
Vân Phi Dương nói thầm.
Thất Thải Hồng Quang kiếm dù không tệ, nhưng hắn thấy Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đã đi theo mình ngàn năm càng trâu hơn.
“Hô!”
Vân Phi Dương thở ra một hơi, thuận tay thu tinh hạch sắp rơi xuống đất vào Phi Dương đại lục, nói:
– Chúng ta tiếp tục lên đường.
Nạp Lan Mộc Tuyết gật đầu đi theo phía sau hắn giống như một cái đuôi sống.
Lâm Dật Phong còn vừa đi, vừa nghĩ đến kiếm chiêu cường thế vừa rồi, thầm nghĩ:
– Nếu như trong trận chung kết Thi Đấu Thiên Tài, người này thi triển chiêu kiếm đó, ta sợ rằng sẽ thua càng nhanh.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Phi Dương, hai mắt lấp lóe chiến ý nóng rực.
Ba người Vân Phi Dương rời đi, bọn người Mã Siêu thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Một màn vừa rồi thực quá rung động đối với bọn hắn, mà một kiếm cường thế sau cùng chém giết hai đỉnh phong Tinh Thú càng ấn sâu trong lòng bọn họ, vung đi không được.
– Siêu ca.
Tiết lão nhị kinh hãi lên tiếng:
– Ba người này nhất định là thiên tài Siêu nhất lưu thế lực!
Lời này được các thợ săn khác đồng ý.
Lấy chừng ấy tuổi, thực lực như thế, tuỳ tiện đồ sát Tinh Thú, không phải thiên tài Siêu nhất lưu thế lực thì rất khó làm được.
Mã Siêu lẩm:
– Nay được mở rộng tầm mắt rồi.
– Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta chắc chắn không tin một Khai Khiếu kỳ, hai Chân Long kỳ trẻ tuổi có thể trong nửa canh giờ đồ sát trăm con Tinh Thú.
Tiết lão nhị nói.
– So với bọn hắn, chúng ta thực quá yếu.
Một tên thợ săn khổ sở nói.
Đám thợ săn bất đắc dĩ lắc đầu.
Bọn họ mặc dù là cường giả Hư Không cảnh Chân Long kỳ, nhưng ai không tu luyện thật lâu mới bò lên đến, nếu so với đám tuổi trẻ tuấn kiệt vừa rồi, quả thực yếu đến đáng thương.
Tâm tình mọi người có chút sa sút.
Mã Siêu lại haha cười to:
– Các huynh đệ đừng nhụt chí, nhân sinh việc không như ý đến tám chín phần mười, chúng ta không cần ganh đua so sánh cùng bọn hắn, công việc của mình vui vẻ thoải mái là được.
“Ba ba ba.”
Đằng sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay.
– Nói không tệ.
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Vội vàng dùng nguyên niệm dò xét, chỉ thấy người trẻ tuổi chém giết hai đỉnh phong Tinh Thú ngồi xổm ẩn thân trên cây, trên gương mặt mang theo mỉm cười vô hại.
“Xoát!”
Vân Phi Dương nhảy xuống, nói:
– Các hạ có thể có tâm tính như thế, tương lai thành tựu vô hạn.
Trong Võ đạo, tâm tính vô cùng…vô cùng trọng yếu.
Loại người rộng lượng giống như Mã Siêu, chỉ cần không ngoài ý muốn vẫn lạc, thành tựu về sau cao hơn, không phải không có khả năng.
– Tiểu hữu.
Mã Siêu chắp tay nói:
– Đã nâng cao Mã mỗ.
Vân Phi Dương nói:
– Ta nói lời thật.
“Ha ha ha.”
Mã Siêu phóng khoáng cười to.
– Vậy ta xin nhận cát ngôn của tiểu hữu.
– Bất quá.
Vân Phi Dương xem kỹ hắn một phen nói:
– Các hạ muốn tăng cao cảnh giới còn thiếu khuyết một quý nhân.
Mã Siêu kinh ngạc nói:
– Tiểu hữu chẳng lẽ coi số mạng?
– Không không.
Vân Phi Dương nói:
– Toán mệnh là tục xưng của phàm nhân, thực ra, tại hạ học Chiêm Bặc Chi Đạo.
Bắt đầu Ha sa ghi.
– Chiêm Bặc Chi Đạo?
Mã Siêu nổi lòng tôn kính.
Tiểu Thần Giới có 3000 Đại Đạo, Chiêm Bặc chính là một trong số đó, người tu luyện đạo này được xưng Chiêm Bặc Sư, nhìn trộm mệnh cách người khác, thôi diễn tiền đồ.
Chiêm Bặc Sư bên trong ngàn vạn người chưa hẳn có thể xuất hiện một, bởi vì độ khó nghiên cứu quá cao, lại coi trọng linh tính.
Có ít người đắm chìm đạo này trăm ngàn năm cũng không thể sờ đến cánh cửa, có ít người linh tính cực mạnh, có lẽ khi còn nhỏ đã có thể xem bói.
– Không nghĩ đến tiểu hữu là một Chiêm Bặc Sư.
Mã Siêu chắp tay.
– Thất lễ, thất lễ.
Mấy người Tiết lão nhị cũng nổi lòng tôn kính.
Vân Phi Dương khoát khoát tay.
– Hiểu sơ da lông, khó mà đến được nơi thanh nhã.
Hắn càng nói như vậy, Mã Siêu càng cho rằng hắn đang điệu thấp.
Hắn nói:
– Đại sư, nói tới quý nhân, có thể chỉ điểm kỹ càng hay không?
Đổi giọng thành Đại sư.
Có thể thấy được công lực lừa gạt của Vân Đại Tiện Thần đã tăng trưởng.
– Thiên Đạo tuy nắm chắc, nhưng tồn tại mọi loại biến số, quý nhân này hoặc gặp phải, hoặc bỏ lỡ, thực khó nắm giữ.
Vân Phi Dương ra dáng nói.
Mà lời nói như lọt vào trong sương mù này để Mã Siêu ngây người, hắn khổ sở nói:
– Đại sư, Mã mỗ ngu muội, còn mời giải hoặc.
Vân Phi Dương dò xét hắn một phen, hơi nhắm mắt, bóp ngón tay nói:
– Theo mệnh cách các hạ, chỉ có tìm nơi nương tựa người thành đại sự, tương lai mới có thể đại thành.
– Người thành đại sự?
Mã Siêu trầm ngâm.
Vân Phi Dương nói:
– Mà loại người này, có lẽ ngươi đã gặp qua, có lẽ cũng sẽ bỏ lỡ.
Mã Siêu không phải ngốc thật, nghe đến đó, như hiểu rõ cái gì, khóe miệng co giật nói:
– Quý nhân và người thành đại sự này không phải đại sư ngươi chứ?
Vân Phi Dương mở mắt, cười đáp:
– Không sai.
Mã Siêu triệt để im lặng.
Tên này nguyên lai muốn bảo mình đi theo hắn lăn lộn.
Hắn lắc đầu cười nói:
– Tiểu hữu, người như ta không có truy cầu cũng không muốn phụ thuộc người khác.
Đại sư lại thu thành bạn nhỏ, hiển nhiên không có mắc câu.
Như hắn nói, không có truy cầu gì, chỉ hy vọng mang theo các huynh đệ lấy liệp sát hung thú mà sống, tiêu dao khoái hoạt sinh tồn tại Tiểu Thần Giới.
Vân Phi Dương cũng không từ bỏ, tiếp tục lừa gạt nói:
– Một tên võ giả, trong thế giới lấy võ làm đầu, không có gì truy cầu đâu khác gì cá ướp muối?
Mã Siêu lắc đầu cười cười.
Lăn lộn ở Tiểu Thần Giới lâu nay được không ít tông môn tổ chức lôi kéo, mà phương pháp người này là kỳ lạ nhất.
Không mắc câu?
Tốt thôi, Vân Phi Dương nhún nhún vai.
– Xem ra, ta và các hạ có duyên mà không có phận.
Mã Siêu nói:
– Hôm nay có thể gặp nhau, mắt thấy tiểu hữu thi triển một kiếm thần uy, giữa ta với ngươi chính là duyên phận.
Vân Phi Dương không có ý định lừa gạt, trở lại chuyện chính nói:
– Các hạ hẳn là một lão thợ săn, không biết mảnh rừng núi này có dược viên hay không?
– Dược viên?
Mã Siêu hơi hơi trầm ngâm, đáp:
– Có.