Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 945
Phương Nam Băng Tuyết Cung có một mặt hồ hơn hai mươi dặm tên Tiên Nữ Hồ, hồ nước kết băng lâu dài, xung quanh đều là Tuyết Sơn, rừng tuyết, đẹp không sao tả xiết.
Giờ phút này.
Bên trong đình nghỉ mát bên hồ, Vân Phi Dương đưa mắt nhìn về phía mặt hồ, tán thán:
– Cảnh sắc nơi này đẹp vô cùng, Lam phường chủ thật biết chọn địa phương.
Lam Tử Nam thản nhiên nói:
– Ta mang ngươi tới đây không phải ngắm phong cảnh.
Vân Phi Dương cười nói:
– Lam phường chủ, cô từng nghe nói qua truyền thuyết Tiên Nữ Hồ à.
Truyền thuyết?
Lam Tử Nam không hứng thú, cũng không tâm tình đi nghe.
Nàng muốn mở miệng nói chuyện, Vân Phi Dương tiếp tục nói:
– Tương truyền thật lâu trước đây, một tên tiên nữ hạ phàm gặp được nam nhân mình yêu mến ở chỗ này.
– Hai người rơi vào bể tình nhưng bị Thiên quy giới hạn, chỉ có thể bất đắc dĩ tách ra, trước khi tiên nữ đi, nước mắt rơi xuống hóa thành hồ nước, nên có được Tiên Nữ Hồ hôm nay.
Lam Tử Nam hỏi:
– Nói xong?
– Không có.
Vân Phi Dương chỉ mặt băng nói:
– Tiên nữ tại thượng giới, lấy thần thông phong ấn hồ nước, hóa thành như mặt băng chiếu rọi dung nhan tuyệt mỹ của bản thân câu thông cùng người thương.
– Buồn cười.
Lam Tử Nam nói:
– Tại sao ta chưa từng nghe qua.
Đừng nói nàng, dù cư dân lâu dài ở Băng Tuyết Thành cũng chưa nghe nói qua loại truyền thuyết này, bởi vì đây là chuyện Vân Phi Dương thêu dệt vô cớ.
Hắn bóp bóp ngón tay, nghiêm túc nói:
– Dựa theo truyền thuyết, giờ phút này hẳn là thời điểm tiên nữ và ái lang tưởng niệm, Lam phường chủ nếu không tin, theo ta về bên hồ tìm tòi.
Lam Tử Nam không tin nhưng nhìn hắn nói có lý có cứ, lúc này vung tay áo dài tiến về mặt hồ.
Rất nhanh.
Hai người tới bên hồ, Lam Tử Nam nhìn mặt hồ một chút, thản nhiên nói:
– Tiểu tử, ngươi nói tiên nữ đâu?
– Đây không phải à.
Vân Phi Dương chỉ mặt băng nói.
Lam Tử Nam cau mày, nhưng vẫn nhìn sang, sau một khắc lại nao nao, bởi vì trên mặt hồ như gương hiện ra bóng người của mình.
– Lam phường chủ.
Vân Phi Dương chỉ về phía hình chiếu nàng, cười nói:
– Đây chính là dung nhan tiên nữ, thế nào, rất đẹp chứ.
Trước là một truyền thuyết, sau là một tiên nữ, chân chính ý đồ chỉ đang biến tướng tán dương dung nhan tuyệt mỹ của Lam Tử Nam.
Nếu như Đậu Tất và Lam Sấu theo tới đây thấy cảnh này khẳng định sẽ bội phục đầu rạp xuống đất!
Nói thật.
Vân Phi Dương chơi chiêu này thật rất cao, đổi lại tiểu nữ hài khác, khẳng định hoa nở trong tâm, lúm đồng tiền hiện lên.
Đáng tiếc.
Dù sao Lam Tử Nam cũng là nhất Phường chi Chủ, lại là cường giả Hóa Thần cảnh, tâm cảnh mạnh hơn tiểu nữ hài nhiều, nàng thản nhiên nói:
– Ngươi đang đùa giỡn ta?
– Không dám, không dám.
Vân Phi Dương nói:
– Ta chỉ cảm thấy dung mạo Lam phường chủ còn muốn đẹp hơn tiên nữ.
Mới vừa rồi còn quanh co lòng vòng, giờ thì trực tiếp khen.
– Miệng lưỡi trơn tru.
Lam Tử Nam thản nhiên nói.
Nữ nhân chung quy là nữ nhân, tâm cảnh mạnh hơn đối mặt ca ngợi như thế vẫn rất hưởng thụ, nhưng chỉ là hưởng thụ, tâm cảnh vẫn không có chút rung động nào.
– Vân Phi Dương.
Lam Tử Nam trở lại chuyện chính:
– Ta hôm nay tới tìm ngươi chỉ có một chuyện, chiếu cố Mộc Tuyết thật tốt.
Mộc Tuyết.
Chính là Nạp Lan Mộc Tuyết.
Vân Phi Dương đáp:
– Không có vấn đề.
Tâm lý còn âm thầm nghĩ, ta cũng có thể chiếu cố thật tốt cô, chiếu cố thật tốt toàn bộ Hồng Linh Phường.
Vừa nghĩ tới cả tông môn đều là đại mỹ nữ, nỗi lòng Vân Phi Dương lập tức phiêu lên.
Lam Tử Nam cũng không biết ý nghĩ tên này, nói:
– Mộc Tuyết chưa từng đơn độc rời khỏi Hồng Linh Phường, không biết giang hồ hiểm ác, hi vọng lần này đi Kiếm Trủng có thể làm cho nàng trưởng thành.
– Cái kia.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta bồi tiếp Nạp Lan cô nương đi Kiếm Trủng lịch luyện, nói thế nào cũng nguy hiểm trùng điệp, Lam phường chủ có cho chỗ tốt gì?
Lam Tử Nam hỏi lại:
– Ngươi muốn chỗ tốt gì?
Thật cho?
Vân Phi Dương âm thầm vui vẻ.
Hắn vừa rồi cũng miệng tiện thuận lời nói ra một chút, nếu như đối phương không cho chỗ tốt cũng sẽ dẫn theo cái nữ hài khả ái kia tiến về Kiếm Trủng tìm kiếm toái phiến Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
– Ta ngẫm lại.
Vân Phi Dương nâng cằm hơi chút cân nhắc, nói:
– Lam phường chủ, Hồng Linh Phường các ngươi còn thu đệ tử không?
Lam Tử Nam nghi ngờ hỏi:
– Có ý tứ gì?
Vân Phi Dương cười nói:
– Cô cảm thấy ta hai lớp vô địch Thi Đấu Thiên Tài giới này có tư cách làm đệ tử Hồng Linh Phường hay không.
– Không có.
Lam Tử Nam thản nhiên đáp:
– Ta Hồng Linh Phường từ trước đến nay không thu nam đệ tử, gay cũng không được.
“…”
Vân Phi Dương nói:
– Quy củ do người định cũng có thể được người sửa đổi, ta cảm thấy ta và Hồng Linh Phường rất có duyên.
Lam Tử Nam lạnh lùng nói:
– Ngươi cảm thấy hữu duyên cùng các nữ đệ tử Hồng Linh Phường của ta mới đúng.
“Ây.”
Vân Phi Dương lúng túng nói:
– Đều như thế.
Lam Tử Nam nói:
– Ngươi tính thoát ly Cuồng Tông vào Hồng Linh Phường ta?
– No no.
Vân Phi Dương nói:
– Ta có thể là đệ tử Cuồng Tông cũng có thể là đệ tử Hồng Linh Phường mà.
Lam Tử Nam nói:
– Ta chưa bao giờ thấy qua đồ vô sỉ như thế.
Vân Phi Dương cười nói:
– Lam phường chủ có thể suy nghĩ một chút, dù sao tiềm lực ta to lớn.
Thật vô sỉ, còn có khoe khoang như thế.
Lam Tử Nam trầm mặc.
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
– Cô không phải cũng cho rằng như vậy nên mới tìm bảo ta chiếu cố Nạp Lan cô nương thật tốt à.
Đôi mắt đẹp của Lam Tử Nam hiện lên một tia dị dạng, nói:
– Ngươi rất thông minh.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói:
– Nhận được khích lệ, còn không tính quá ngu, nhìn ra được, Lam phường chủ có ý tác hợp ta và Nạp Lan cô nương.
Lam Tử Nam thở dài một hơi.
– Mộc Tuyết có thiên phú kiếm đạo phi phàm nhưng tính cách quá yếu đuối, cần một nam nhân có thể giúp đỡ nàng.
Vân Phi Dương cười không nói, hắn biết mình chính là nam nhân trong lời của đối phương.
Lam Tử Nam nói tiếp.
– Thời điểm Thi Đấu Thiên Tài, ta nhìn ra được ngươi toàn tâm toàn ý dạy Mộc Tuyết, mỗi một câu đều hữu hiệu hơn ta dạy nhiều.
Nói nhảm.
Lão tử là Chiến Thần.
Tuy so ra kém Vũ Thần người có thể tìm ra bất kỳ sơ hở bên trong võ học nhưng cũng rất có kinh nghiệm.
Vân Phi Dương tự tin nói:
– Lam phường chủ, xin yên tâm, để ta tới dạy bảo Nạp Lan cô nương, tuyệt đối có thể cho nàng đột nhiên tăng mạnh.
Nạp Lan Mộc Tuyết gánh vác Thần hồn Kiếm Thần, là người hắn muốn tìm, về sau tái tạo Thần Giới còn phải dựa vào nàng, cho nên không có lý do gì mà mình không tự dạy bảo.
Lam Tử Nam có thể nhìn ra được sự nghiêm túc trong ánh mắt Vân Phi Dương, cho nên nói:
– Hồng Linh Phường ta có thể phá lệ thu ngươi làm đệ tử.
Vân Phi Dương vui vẻ.
– Bất quá.
Lam Tử Nam bổ sung:
– Chỉ là ký danh.
– Ký danh?
Vân Phi Dương nhún nhún vai, không có vấn đề nói:
– Chỉ cần Lam phường chủ đối đãi ta như đệ tử, ký danh hay không ký danh cũng không quan trọng.
Lam Tử Nam lấy ra một khối ngọc bài đại biểu thân phận Hồng Linh Phường, lấy nguyên niệm khắc lên tên Vân Phi Dương, ném cho hắn nói:
– Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là ký danh đệ tử của Hồng Linh Phường ta.
– Đa tạ, phường chủ.
Vân Phi Dương thở dài, tâm lý lại cười thầm:
– Chư vị mỹ nữ sư tỷ, Vân Phi Dương ta đến đây!