Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 944
Lôi Long khí linh rất chảnh, nhưng Vân Phi Dương có linh hồn lực Chí Tôn Cảnh càng chảnh hơn, chỉ hơi ăn mòn một chút đã để nó tước vũ khí đầu hàng.
Đây chính là tiện!
Đây chính là nhất định phải bị ngược mới trung thực.
Sau nửa canh giờ, khế ước ký kết kết thúc, bao tay lấp lóe ánh lôi từ đó trở thành vật của Vân Phi Dương.
“Ba.”
Mang lên bao tay, Vân Phi Dương điều động Lôi thuộc tính bên trong thân thể dung nhập vào, song quyền nắm chặt, ánh lôi nhất thời bạo thịnh truyền đến thanh âm như rang đậu.
– Chủ nhân!
Lôi Long khí linh hoảng sợ nói:
– Lôi thuộc tính của người thật tinh thuần!
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương nói:
– Ta đã nói qua, ngươi theo ta lăn lộn là phúc phận ngươi tu luyện mấy đời.
Mới đầu nghe câu nói này, Lôi Long khí linh cho rằng hắn đang khoác lác, bây giờ lại tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, phúc phận, nhất định là phúc phận!
Phải biết.
Khí linh bên trong chí bảo như Lôi Long khí linh cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi, có thể không ngừng trưởng thành tiến hóa, mà điều kiện chính là được thuộc tính chủ nhân uẩn dục.
Vân Phi Dương trải qua Lôi Long lực thối luyện trong Cửu Long Cấm Trận, Lôi thuộc tính lại mạnh, lại tinh khiết, quả thật là thuốc bổ đối với Lôi Long khí linh!
– Nãi nãi.
Nó nói thầm:
– Theo đúng người rồi!
Sau khi chưởng khống hai kiện Địa giai binh khí, Vân Phi Dương vốn muốn thử xem uy lực, nhưng Phi Dương đại lục không có địa thạch chuyên môn trắc thí chân long lực, chỉ có thể trở về Tiểu Thần Giới.
“Thùng thùng.”
Vừa về đến phòng đã nghe tiếng đập cửa, Đậu Tất ở bên ngoài hô:
– Tứ sư đệ, ngươi bế quan kết thúc chưa? Chúng ta phải lên đường trở về Cuồng Tông.
“Két.”
Vân Phi Dương mở cửa ra, cười nói:
– Sư huynh, các ngươi về trước đi, ta còn có chút việc phải xử lý.
Thấy sắc mặt sư đệ đã lâu không lộ diện hồng nhuận phơn phớt, không có tái nhợt như lúc trước, Đậu Tất buông lỏng một hơi.
Tiếp theo đi tới đặt lên vai hắn cười nói:
– Không phải muốn đi Kiếm Trủng đó chứ.
– Sư huynh, làm sao ngươi biết?
Vân Phi Dương kinh ngạc.
Khóe miệng Đậu Tất co giật nói:
– Ngươi và Nạp Lan Mộc Tuyết giao đấu nói lớn tiếng như vậy, võ giả ở hiện trường người nào không biết.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ.
– Thì ra là thế.
Đậu Tất nhếch miệng cười nói:
– Tứ sư đệ, năng lực tán gái của ngươi cũng quá mạnh, đánh một trận đã cua được một muội tử khả ái như vậy.
Vân Phi Dương khiêm tốn đáp:
– Bình thường, bình thường.
Đậu Tất xoa xoa tay, cười nói:
– Sư đệ, lúc nào rảnh dạy sư huynh một chút, ngươi nhìn xem, ta đã trăm tuổi rồi mà giờ còn chưa có một người bạn.
– Sư huynh.
Vân Phi Dương nói:
– Muốn tán gái, đầu tiên phải không biết xấu hổ, học được mặt dày mày dạn giống như thuốc cao da chó!
Đậu Tất gật đầu:
– Sư đệ nói có đạo lý.
Vân Phi Dương nói tiếp:
– Sư huynh, ngươi nhìn trúng người nào, nói cho ta nghe một chút, ta giúp ngươi bày mưu tính kế, tuyệt đối có thể dễ như trở bàn tay.
Có quan hệ đến việc tán gái theo đuổi muội tử, hắn vẫn rất tự tin.
– Cái này…
Đậu Tất gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng.
“Ai.”
Vân Phi Dương nói:
– Da mặt này của ngươi không được, dũng khí ra ra tên người ta cũng không có, lấy cái gì tán gái.
Đậu Tất nghe xong, nhất thời lấy hết dũng khí, nghiêng tai thấp giọng nói:
– Phường chủ Hồng Linh Phường.
“Phù phù.”
Vân Phi Dương trực tiếp ngã quỵ.
Đại sư huynh của ta, ngươi thật được, Phường chủ mà cũng dám nghĩ đến!
Phường chủ Hồng Linh Phường, hắn lúc tham gia Thi Đấu Thiên Tài có gặp qua, tướng mạo và khí chất không chê, nhưng theo thân phận và cảnh giới nhìn, muốn tán tỉnh nàng khó như lên trời!
Đậu Tất yếu ớt hỏi:
– Sư đệ, khó khăn?
Vân Phi Dương đứng lên, vỗ bả vai hắn, chân thành nói:
– Sư huynh, lấy điều kiện của ngươi mà nhìn trúng băng lạnh mỹ nữ Hóa Thần cảnh, sợ rằng có chút không thể trông cậy vào.
– Nhất thiết.
Đậu Tất quệt miệng nói:
– Hừ, giống như ngươi có điều kiện này vậy.
“Xoát.”
Vân Phi Dương hất mái tóc, nói:
– Không sai, sư đệ ta có điều kiện này, già trẻ không tha.
Khóe miệng Đậu Tất giật giật.
“Hô!”
Lam Sấu từ bên ngoài vội vã chạy tới, hưng phấn nói:
– Sư huynh, sư đệ, Phường chủ Hồng Linh Phường dẫn một đám mỹ nữ đệ tử tìm đến sư tôn, chúng ta mau đi xem một chút!
“Ha ha ha.”
Đậu Tất vỗ vỗ bả vai nói:
– Sư đệ, ngươi không phải rất có điều kiện à, hiện tại cơ hội tới rồi, thời điểm biểu hiện công lực tán gái của ngươi đến rồi đó.
Vân Phi Dương tự tin cười một tiếng, nói:
– Đi.
– Tán gái?
Lam Sấu theo phía sau hỏi:
– Đại sư huynh, tứ sư đệ muốn cua nữ đệ tử Hồng Linh Phường?
– Không phải.
– Cua Phường chủ Hồng Linh Phường.
“A?”
Thần sắc Lam Sấu cứng ngắc, hồi lâu sau mới đi theo Vân Phi Dương, giơ lên ngón tay cái nói:
– Sư đệ, ngươi trâu!
Làm tông môn nữ tính duy nhất trong thập đại tông môn, Hồng Linh Phường đương nhiên trở thành chủ đề và tiêu điểm chú ý của tất cả nam đồng bào.
Dù sao, nữ hài có thể đi vào tông môn này, tướng mạo đều xinh đẹp, không thể bắt bẻ.
Mà đương đại phường chủ – Lam Tử Nam càng là mỹ nữ tập hợp của cao quý và mỹ mạo vào một thân tuyệt sắc làm cho rất nhiều võ giả khuynh tâm.
Nghe nói, Lam Tử Nam lúc trẻ được các đại thiên tài và công tử ca nhận định đệ nhất mỹ nữ Tiểu Thần Giới.
Tuy thời gian thấm thoắt đã qua ngàn năm, nhưng năm tháng không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt mỹ nữ này, ngược lại khí chất càng ung dung cao quý.
Nàng mặc áo tím, xuất trần như tiên, ngạo đứng trong phòng khách, tóc xanh tản mát ra sau vai, dùng một dây lụa màu bạc nhẹ nhàng buộc lại.
Vân Phi Dương vừa đi vào nhìn thấy bóng lưng Lam Tử Nam chợt cảm giác nàng như không phải người trong trần thế.
– Quả nhiên là cực phẩm mỹ nữ.
“Khục.”
Hắn ho nhẹ một tiếng, hướng về Cuồng Ngạo Thiên đang ngồi ở thượng vị thở dài nói:
– Tông Chủ.
Lam Tử Nam nhẹ nhàng quay người, trên mặt đánh son phấn mỏng, đuôi lông mày khóe mắt đều ngưng tụ khí chất cao quý.
Bàn về cao quý bẩm sinh nàng vẫn kém hơn Lâm Chỉ Khê mấy phần, nhưng nhìn tướng mạo, hiển nhiên Lam Tử Nam càng thành thục, càng có phong vận hơn.
– Phi Dương.
Cuồng Ngạo Thiên cười nói:
– Ngươi đến vừa đúng lúc, Lam phường chủ có chuyện tìm ngươi.
Đậu Tất và Lam Sấu tránh ở bên ngoài nghe vậy, nhất thời khẽ giật mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ mỹ mạo tứ sư đệ đã mê hoặc Phường chủ Hồng Linh Phường để nàng tự mình chủ động tới tìm hắn?
– Tìm ta?
Vân Phi Dương cũng bất ngờ.
Hắn không cho rằng mị lực mình bây giờ có thể để mỹ nữ không hề quen biết gì trong nháy mắt yêu mến mình.
Lam Tử Nam thản nhiên nói:
– Cuồng Tông chủ, ta muốn đơn độc nói chuyện cùng đệ tử ngươi, không ngại chứ?
Đơn độc nói chuyện?
Đậu Tất và Lam Sấu trợn tròn mắt.
Cuồng Ngạo Thiên cũng có chút mờ mịt, nhưng vẫn rất rộng lượng nói:
– Không ngại.
Lam Tử Nam nói:
– Đi thôi, theo ta đi Tiên Nữ Hồ, nơi đó yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Cứ như vậy, dưới cái nhìn của Đậu Tất và Lam Sấu, Vân Phi Dương đi theo phường chủ Hồng Linh Phường đến Tiên Nữ Hồ phong cảnh như họa!
– Lợi hại, lợi hại!
– Chẳng lẽ đây chính là cảnh giới tối cao nhất trong tán gái, không có mở miệng đã mê đảo Phường chủ Hồng Linh Phường, chủ động khởi xướng hẹn hò?