Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 909
Đạp!
Vân Phi Dương lần nữa giẫm trên mặt Đoạn Thụy, cười lạnh nói:
– Nhìn tu vi ngươi, hẳn là đệ tử hạch tâm mạnh nhất, chắc hẳn cũng từng nghe nói qua sự việc ta ở Linh Tiêu Phái.
Nói nhảm.
Thời gian một năm tên này tại Linh Tiêu Phái, giẫm đệ tử chân truyền, giẫm đệ tử hạch tâm, rất phách lối, người nào chưa nghe nói qua.
Đạp!
Vân Phi Dương lại giẫm một chân, nói:
– Có phải, thời điểm tham gia thiên tài thi đấu tính toán ngược ta một hồi ngay trước mặt mọi người để biểu hiện sự cường hãn của mình?
Tiến vào đấu trường đoàn đội chiến, hắn đã nhìn ra ý nghĩ trong lòng qua ánh mắt của Đoạn Thụy.
Đáng tiếc.
Vân Phi Dương cười nói:
– Rác rưởi giống như ngươi trước mặt lão tử, ngay cả một con kiến cũng không phải.
Phốc!
Đoạn Thụy Bị hung hăng chà đạp, lần nữa phun máu, trong đôi mắt phun ra căm giận ngút trời, tự tôn và tự tin triệt để bị đả kích tan nát.
Loại người này chỉ có chân chính bị thống khổ mới có thể hiểu, mình đã từng ngạo nghễ là buồn cười biết bao, là giá rẻ cỡ nào.
– Ha ha ha!
– Ngươi càng tức giận, lão tử càng vui vẻ!
Đạp đạp đạp!
Vân Phi Dương hung hăng dậm, cười vô cùng dữ tợn, vô cùng âm u, giống như một bại hoại không chuyện ác nào không làm.
Một năm ở Linh Tiêu Phái, không phải có đệ tử đánh chủ ý nữ nhân hắn, thì sẽ xuất hiện những tên tự cho là đúng, tự cho là thiên tài đến khiêu khích hắn.
Điều này thủy chung để Vân Phi Dương đè ép một cơn lửa giận.
Mà khi gặp được đệ tử hạch tâm mạnh nhất Linh Tiêu Phái, tâm tình ẩn tàng triệt để bạo phát, hắn muốn trước mặt ngàn vạn võ giả, hung hăng ngược, hung hăng phát tiết!
Đây chính là Vân Phi Dương.
Thời điểm tốt có thể được người xưng là Vân đại hiệp, thời điểm ác, chính là Vân ma đầu thủ đoạn độc ác không lối thoát!
Cuối cùng, bị Vân Phi Dương không kiêng nể gì nhục nhã, đệ tử hạch tâm mạnh nhất Linh Tiêu Phái, thống khổ cùng tức giận ngất đi.
Trải qua đả kích này, nếu như hắn không thể ổn định tâm thần, sinh ra tâm ma, cảnh giới sợ rằng vĩnh viễn ngừng bước không tiến.
Tối tăm?
Vân Phi Dương vẫn chưa thỏa mãn đưa ánh mắt nhìn về phía hai gã đệ tử hạch tâm khác, khóe miệng hiện ra mỉm cười khiếp người.
Hai tên đệ tử hạch tâm Linh Tiêu Phái bắt đầu lo lắng, cả Đoạn Thụy sư huynh đều bị hắn nhất kích đánh sấp, mình khẳng định không có năng lực phản kháng.
Sự thật như thế, Vân Phi Dương nhanh chóng tiến lên hung hăng chà đạp tự tôn và thể xác hai người.
Ngoại giới.
Rất nhiều võ giả co giật khóe miệng.
Người dự thi bị Vân Phi Dương đào thải trừ Trịnh Hạo Nhiên bị thương nhẹ ra, người khác cũng chỉ bị đánh thành trọng thương, hơi chút tu dưỡng một đoạn thời gian thì có thể khỏi hẳn.
Đệ tử Linh Tiêu Phái thật bi kịch.
Tính cả hai tên bị đào thải trước đó, tất cả đều bị đánh trọng thương, đồng thời còn bị giẫm đạp tôn nghiêm!
Vân Phi Dương hẳn ghi hận việc bị Linh Tiêu Phái đuổi ra, cho nên mới điên cuồng nhục nhã đệ tử tông môn này.
– Người này tính toán chi li, có thù tất báo, về sau mọi người phải chú ý tuyệt đối đừng trêu chọc hắn.
Mọi người gật đầu.
Khoan hãy nói, việc Vân Đại Tiện Thần giẫm chân lên mặt này để cho rất nhiều võ giả sin kiêng kị.
Đạp.
Lần nữa một chân đạp xuống, ý thức được tên đệ tử hạch tâm kia không thể chịu đựng nhục nhã ngất đi, Vân Phi Dương mới dừng lại.
Võ giả ngoại giới cho rằng tên này người cũng ngược, cuồng cũng đã cuồng xong, chắc sẽ lấy yêu bài rời đi, nhưng hắn lại đá ba tên đệ tử ngất đi cùng một chỗ.
Tình huống như thế nào?
Ngược người ta tối tăm mặt mũi còn không có ý định buông tha?
Lúc mọi người nghị luận, Vân Phi Dương giẫm trên lưng Đoạn Thụy, ngẩng đầu, nhìn về phía trận pháp hình chiếu, lạnh giọng quát:
– Trần lão cẩu, xem cho kỹ một chút thiên tài ngươi bồi dưỡng đây!
Trần lão cẩu?
Rất nhiều võ giả nhao nhao nghĩ đến thái thượng trưởng lão Linh Tiêu Phái Trần Linh Ấn, chính hắn đuổi Vân Phi Dương ra!
– Ha ha ha!
– Có huyết tính, có cá tính!
Rất nhiều võ giả cười rộ lên.
Thân là võ giả, vui sướng nhất chính là dùng thực lực của bản thân hung hăng trả lại nhục nhã người đã từng xem thường mình.
Mà thái thượng Trưởng lão Linh Tiêu Phái kia nhìn thấy Vân Phi Dương bị mình khu trục cuồng loạn đệ tử của mình, khẳng định rất khó chịu, rất phiền muộn?
Khó chịu, phiền muộn?
Bọn họ đoán sai.
Trần Linh Ấn thấy đệ tử kiệt xuất bị cuồng ngược, lần nữa nghe được Vân Phi Dương nói, trực tiếp khí hỏa công tâm phun ra một ngụm máu ngay trước mặt rất nhiều lão đại các tông môn!
Lợi hại, Phi Dương ca.
Vậy mà làm cho một tên cường giả Hóa Thần cảnh đại viên mãn trực tiếp tức hộc máu!
– Vân Phi Dương!
Tay Trần Linh Ấn khô gầy nắm thật chặt, con ngươi lấp lóe sát cơ mãnh liệt, trong lòng giận dữ hét:
– Lão phu không giết ngươi, thề không làm người!
Xoát!
Cuồng Ngạo Thiên đứng lên, ánh mắt đồng dạng lấp lóe sát cơ, âm u nói:
– Trần lão cẩu, Cuồng Ngạo Thiên ta hôm nay nói trước, ngươi dám đánh chủ ý đệ tử ta, ta tất đồ diệt đệ tử Linh Tiêu Phái các ngươi!
Câu nói này khí vận đan điền, thanh âm to truyền lại trên không toàn bộ Băng Tuyết Cung, mấy chục vạn võ giả ở bên trong đều nghe được.
– Đu đu!
– Cuồng Tông chủ, bá khí!
Mọi người đoán được lời Vân Phi Dương nói vừa rồi khẳng định để Trần Linh Ấn sinh ra oán niệm mãnh liệt, Cuồng Ngạo Thiên cảm giác được, cho nên mới quẳng xuống câu nói này.
Cái gì gọi là cuồng ngạo.
Cái gì gọi là bao che cho con.
Tại thời khắc này, Cuồng Ngạo Thiên nói thẳng Trần lão cẩu, biểu hiện ra khí thế chứng minh hết thẩy.
Nhưng.
Trần Linh Ấn lại không vui.
Mình tốt xấu gì cũng là thái thượng trưởng lão Linh Tiêu Phái, bàn về bối phận còn cao hơn lão đại tông môn ở hiện trường lại bị người Trần lão cẩu.
Hô!
Quanh thân Trần Linh Ấn bộc phát ra chân long lực bàng bạc, số lượng khó có thể đếm rõ, chí ít hơn ngàn trọng, con ngươi lấp lóe lửa giận đủ để đốt hết thảy!
– Hù ai vậy?
Cuồng Ngạo Thiên cũng không yếu thế, hai tay vung lên, Cuồng Khí kim sắc gào thét mà ra, hình thành đối kháng với ngàn trọng chân long lực của đối phương.
Lão đại tông môn Ở hiện trường nhất thời cứng ngắc.
Hai người đều là cường giả Hóa Thần đại viên mãn, mà mình còn kém một bước mới đến cấp độ này, nếu bọn hắn đánh nhau thật, chỉ có thể ngoan ngoãn né tránh.
Bởi vì Vân Phi Dương nói một câu.
Trong chủ điện Băng Tuyết Cung, Cuồng Khí bàng bạc và chân long lực đối kháng rất có xu thế một lời không hợp thì đánh.
Mà cái này làm cho chủ nhà Thượng Quan Anh lo lắng, hắn đứng ra khuyên giải:
– Hai vị, không nên kích động, không nên kích động!
– Hừ.
Cuồng Ngạo Thiên lạnh lùng nói:
– Thượng Quan cung chủ, lão gia hỏa này muốn đánh nhau, Cuồng mỗ ta không có đạo lý gì mà không nghênh chiến.
Liên quan đến tồn vong của chủ điện, Thượng Quan Anh vội vàng chắp tay hướng Trần Linh Ấn, nói:
– Trần tiền bối, đây là lúc thi đấu thiên tài cử hành, xin ngài không nên vọng động.
Ai nha.
Nhưng vào lúc này, Trầm Tiểu Vũ một mực ngồi ở phía trước không nhịn được nói:
– Ta còn muốn xem so tài, các ngươi còn quấy rối thì đừng ta không khách khí.
Dát.
Bầu không khí đang giương cung bạt kiếm nhất thời tiêu tán, Trần Linh Ấn thu hồi chân long lực, hừ lạnh một tiếng ngồi lại vị trí, Cuồng Ngạo Thiên cũng thu hồi Cuồng Khí.
Mộ Thiến Vũ thất kinh lẩm bẩm.
– Một câu đã để hai cường giả Hóa Thần đại viên mãn trung thực xuống, cô bé này đến cùng có lai lịch gì!