Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 908
Đoạn Thụy.
Đệ tử hạch tâm đứng đầu Linh Tiêu Phái.
Lúc Phá Toái cảnh đại viên mãn trải qua ba lần Thối Cốt ngưng tụ 50 ngàn trọng thuần nguyên lực, chuyển hóa Chân Long lực, đột phá đến Chân Long kỳ tầng bốn nắm giữ 50 Trọng chân long lực.
Cái này đã rất mạnh.
Tuy tạm thời không cách nào đánh đồng cùng Trịnh Hạo Nhiên, nhưng quý ở tuổi trẻ, tiềm lực vô hạn.
Mà chính hắn cũng cho rằng như vậy, cho nên có loại ngạo khí của thiên tài siêu nhất lưu.
Vân Phi Dương?
Đoạn Thụy khinh thường chú ý.
Hắn cho rằng nếu như không phải Thái thượng Trưởng lão sớm đuổi, mình bế quan ra sẽ để hắn hiểu được làm đệ tử tại Linh Tiêu Phái thì không nên quá phách lối.
Về sau, biết được Vân Phi Dương tại Tinh Vân Các đánh sấp đệ tử hai đại tông môn thì xem thường, bởi vì lấy thực lực của mình cũng có thể làm như vậy.
Tham gia thi đấu thiên tài, Thái thượng Trưởng lão đã bày mưu đặt kế, Đoạn Thụy có tính toán hành hạ Vân Phi Dương.
Năm canh giờ trước, tuy đã tính làm nhưng hắn chạy trối chết cũng coi như bày ra thực lực chính mình.
Bây giờ.
Tên này đã muốn chết, cũng tốt, mình liền hắn để chứng minh thực lực của Đoạn Thụy ta!
Hô!
50 Trọng chân long lực bạo phát lực lượng cường đại chấn kinh hai vị sư đệ.
Thái thượng trưởng lão hẳn sẽ không nghĩ đến, chân long lực của ta đã đạt tới 50 Trọng đi.
Đoạn Thụy rất tự tin.
Xác thực.
Trần Linh Ấn không nghĩ tới đệ tử này một mực ẩn giấu có thể phát ra 50 Trọng chân long lực.
Nếu như đổi lại trước kia, hắn khẳng định sẽ vui mừng không thôi, dù sao, Chân Long kỳ tầng bốn có thể ngưng tụ ra 50 trọng chân long lực đã phi thường xuất sắc.
Nhưng bây giờ lại muốn chửi má nó.
Vân Phi Dương kia có thể đánh bại Trịnh Hạo Nhiên trăm trong Chân long lực, ngươi bạo phát 50 Trọng sao có thể xử hắn, nhanh bạo phát toàn bộ thực lực ẩn giấu ra đi!
Đáng tiếc.
Trần Linh Ấn không có có tâm linh cảm ứng, không cách nào truyền lời trong lòng cho Đoạn Thụy, mà tên kia giờ phút này còn đang tưởng tượng, sau trận chiến này, thiên hạ người nào không biết ta!
Tuyệt đối.
Trải qua trận này, người trong thiên hạ đều biết hắn, bởi vì một màn tiếp theo sẽ khắc trong tâm lý ngàn vạn võ giả thật sâu, trở thành một trò cười cho Tiểu Thần Giới!
Hô!
Vân Phi Dương cực tốc vọt tới, cấp tốc ngưng tụ ra Cuồng Khí pháp tướng, bỗng nhiên vung chưởng lên, phẫn nộ quát:
– Tạp chủng, lão tử hôm nay để ngươi biết cái gì gọi là thực lực cách xa!
Hô!
Pháp tướng tung chưởng ầm vang đè xuống.
Khí tức cường thế cuốn tới, hai tên sư đệ trước mặt Đoạn Thụy trực tiếp bị thổi bay, mà tâm thần hắn càng hiện ra bất an mãnh liệt.
Loại tình huống này chỉ có lúc gặp được nguy hiểm mới xuất hiện!
– Không…không có khả năng!
Nhìn cự chưởng mang theo khí thế khủng bố áp qua, trong con ngươi Đoạn Thụy hiện ra vẻ sợ hãi.
50 trong chân long lực ngưng tụ tại quanh thân như bị lực lượng Vân Phi Dương bộc phát chấn nhiếp, nhất thời run rẩy tựa như tiểu xà chấn kinh.
Đoạn Thụy ngạo nghễ.
Đoạn Thụy tự tin.
Cự chưởng áp xuống triệt để vỡ nát, trong đầu cũng chỉ có một ý niệm, Vân Phi Dương mạnh hơn mình tưởng tượng.
Mạnh đến không dám nghĩ, mạnh đến khủng bố!
Không…
Đoạn Thụy không cam lòng nộ hống.
Oanh!
Bàn tay to lớn ngưng tụ 100 vạn trọng thuần nguyên lực vô tình trấn áp xuống.
Ông
Mặt đất phương viên ngàn trượng vỡ nát cây cối nhao nhao sụp đ, sinh ra chấn động kịch liệt tác động đến phạm vi hơn hai mươi dặm.
– Ai làm ra đại động tĩnh như thế?
Người dự thi xung quanh liệp sát Linh thú sợ hãi.
– Nha đầu.
Kiếm Thần ngưng trọng nói:
– Lại là Vân Phi Dương kia, cường độ cao hơn lúc trước!
– A!
Nạp Lan Mộc Tuyết lại khiếp sợ, lo lắng nói:
– Hắn quá lợi hại, trong lòng ta ngày càng không chắc.
Đừng nói nàng, Kiếm Thần cũng không chắc.
Bởi vì, cường độ tên kia bạo phát lần thứ nhất đại khái khoảng trăm trọng, lần này chí ít đạt tới một trăm mười trọng, ngắn ngủi mấy canh giờ, liên tục hai lần, có chút khủng bố!
Tần Dịch Chi ngồi trên đá lớn, nhìn phương vị chấn động, nâng cằm lên nói:
– Quả nhiên, thi đấu thiên tài giới này ẩn giấu rất nhiều cao thủ.
Tên này không nghĩ tới hai lần để mặt đất chấn động lại do cùng một người Vân Phi Dương làm ra.
Một khu vực khác.
Lâm Dật Phong ngồi xuống, gác băng quan trên hai chân, khẽ vuốt vuốt nắp quan tài rét lạnh, nỉ non:
– Tĩnh Dao, có người thực lực không tệ, ta muốn cầm vô địch đoàn đội chiến chỉ sợ phải nghiêm túc.
Rống!
Nhưng vào lúc này, hai Tinh Thú cấp hai từ phía sâu trong rừng tuyết gầm thét xông lên, trong ánh mắt thấu phát tàn nhẫn.
Lâm Dật Phong thờ ơ, tự nhủ:
– Nếu không có Cung chủ khăng khăng để cho ta tham gia thi đấu thiên tài, ta sẽ không đến, chỉ muốn cùng nàng đi khắp bốn phương.
Rống!
Hai Tinh Thú cấp hai càng lúc càng gần.
Lâm Dật Phong đứng lên, gánh băng quan sau lưng nói:
– Có thể trong khoảng thời gian ngắn bạo phát hai lần trăm trọng lực sẽ là ai?
Chữ ai vừa dứt.
Không gian xung quanh dập dờn rất nhỏ.
Hai Tinh Thú cấp hai vọt tới trong vòng mười trượng phảng phất như bị lực lượng nào đó khống chế, đột nhiên ngừng bước, bảo trì tư thế vọt tới, chốc lát hai mắt ảm đạm, ầm vang ngã xuống đất, mất đi sức sống!
Lúc này, Lâm Dật Phong đã đi vào trong rừng, lưu lại bóng lưng lạnh lùng.
Bên trong khu vực trống trải, tuyết hoa bốc hơi, bùn đất bay múa đầy trời cuối cùng tán đi, trên mặt đất bày biện ra một chưởng ấn.
Y phục Đoạn Thụy vỡ vụn, máu thịt be bét nằm tại vị trí trung tâm, nhìn như bị thương rất nặng, nhưng cũng không hôn mê, trong lòng vẫn nghĩ tên kia tại sao lại mạnh như vậy, mạnh đến nổi mình hoàn toàn không có suy nghĩ chống cự!
Xoát!
Vân Phi Dương nhẹ nhàng rơi xuống, một chân giẫm trên mặt hắn, cười lạnh nói:
– Tiểu tử, hiện tại biết cái gì gọi là thực lực cách xa chưa?
Phốc!
Đoạn Thụy phun ra một ngụm máu.
Hai đệ tử hạch tâm bị quét bay ra ngoài ngã trên mặt đất gian nan ngẩng đầu, con ngươi lấp lóe vẻ khó tin, tên này nhất chưởng miểu sát Đoạn sư huynh!
Mộng?
Nhất định là mộng!
Ngoại giới.
Rất nhiều võ giả nhìn thấy Vân Phi Dương miểu sát Đoạn Thụy, từng người xém chút nhịn không được chửi ầm lên lên.
– Mẹ nó.
Cái tên đệ tử Linh Tiêu Phái trước đó không phải đuổi theo Vân Phi Dương à, tại sao lần nữa gặp được lại bị một chưởng đánh thảm như vậy!
– Hay nói hắn là dạng thiên tài thích ẩn giấu tu vi, cố ý để Vân Phi Dương ngược chính mình?
Võ giả bình thường có chút IQ tuyệt không cho rằng như thế, như vậy, nói đúng hơn là đủ loại suy đoán trước đó, mẹ nó đều sai!
Đệ tử Linh Tiêu Phái căn bản cũng không phải thiên tài trong thiên tài, thực lực càng không bằng Trịnh Hạo Nhiên.
Tốt xấu gì người ta còn đỡ được pháp tướng, không bị trọng thương!
Mẹ nó.
Không có thực lực còn bày ra tư thái ngạo nghễ làm gì.
Đoạn Thụy tuy bị hạ nhưng đã được như nguyện khắc sâu ấn tượng trong lòng ngàn vạn võ giả.
Tin tưởng, chờ thi đấu thiên tài kết thúc, một màn này sẽ được võ giả coi như truyện cười được nghị luận sau khi ăn xong.