Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 902
Vân Phi Dương lại thả Nạp Lan Mộc Tuyết một lần, điều này khiến võ giả xem chiến nguyên bản chán ghét hắn có chút thưởng thức.
Người này nhìn qua rất ngông cuồng, lại thích chà đạp tự tôn người khác không để lối thoát, nhưng vẫn rất có phong độ khi đối đãi nữ hài.
Loại ý nghĩ này.
Chỉ tiếp tục nửa canh giờ, bởi vì Vân Phi Dương tại một khu vực trong rừng tuyết gặp được một đệ tử Hồng Linh Phường thất lạc!
“Hưu!”
Tên này né tránh công kích của người ta, ngừng lại sau lưng người ta, nhẹ tay kéo một cái cười nói:
– Mỹ nữ, đừng táo bạo như thế chứ.
Móa!
Thu hồi ý nghĩ vừa rồi.
Tên này là một tên vô sỉ!
– Ngươi…
Nữ đệ tử kia nào bị đùa giỡn qua như thế, lúc này thẹn quá hóa giận quát:
– ɖâʍ, tặc!
“Uy uy.”
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói:
– Ta chỉ ôm ngươi một chút, lại không phi lễ ngươi, tính thế nào mà gọi ɖâʍ tặc!
– Vô sỉ!
Nữ đệ tử kia thừa cơ tránh thoát, giơ lên kiếm, giũ ra mạn thiên kiếm hoa nhưng vẫn bị tuỳ tiện hóa giải, cũng bị chế trụ cổ tay.
Vân Phi Dương xoa xoa da thịt non mịn, cười nói:
– Mỹ nữ, không muốn bị thương thì ngoan ngoãn giao ra yêu bài thân phận.
Đối đãi cửu đại tông môn, người dự thi là nam, hắn sẽ vô tình miểu sát, nhưng đối đãi nữ nhân, vẫn rất có phong độ.
– Đừng hòng!
Nữ tử kia cắn chặt hai hàm răng trắng ngà quát.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương nói:
– Cô không giao, vậy ta cũng chỉ có thể tự mình lục soát.
Nói rồi đưa tay tới.
Ngoại giới võ giả nhất thời sụp đổ, bởi vì vị trí tên này đưa tới không phải bên hông mà chính là bộ ngực của người ta!
Móa!
Dám đùa giỡn đệ tử Hồng Linh Phường trước mặt ngàn vạn võ giả như thế, tên này thật sự quá vô sỉ!
Trong chủ điện Băng Tuyết Cung, trong đôi mắt đẹp của Phường chủ Hồng Linh Phường lóe ra sát cơ mãnh liệt.
Đệ tử tài nghệ không bằng người, thua là đương nhiên, nhưng bị chiếm tiện nghi như thế, không thể chịu đựng!
– Tên này!
Trầm Tiểu Vũ cũng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cắn răng nói:
– Dám nắm tới, chờ đoàn đội chiến kết thúc, ta để ngươi đẹp mặt!
Vô số ánh mắt đều đang nhìn Vân Phi Dương, nhìn cánh tay của hắn đang đánh úp về phía ngực bộ của nữ đệ tử Hồng Linh Phường, có vài người vẫn đang rất chờ mong.
– Dừng…dừng tay!
Bên trong màn sáng truyền đến âm thanh yếu ớt.
– Hửm?
Vân Phi Dương dừng lại quay đầu nhìn, chỉ thấy nữ hài đáng yêu vừa mới rời khỏi lại một lần xuất hiện trước mặt mình.
“Hắc.”
Hắn cười nói:
– Cô nương, chúng ta lần thứ ba gặp nhau trong đoàn đội chiến đó.
– Ngươi ngươi…
Nạp Lan Mộc Tuyết nắm kiếm, tay không ngừng run rẩy, lấy hết dũng khí nói:
– Nhanh buông sư tỷ ta ra!
Nàng cảm thấy Vân Phi Dương rất đẹp trai, thực lực lại rất mạnh, không dám tới gần, cũng không dám giao thủ, nhưng sư tỷ bị khi phụ lại sợ hãi nên muốn đứng ra!
Vân Phi Dương cười nói:
– Cii chỉ cần nói cho ta biết, cô tên gì thì ta sẽ thả sư tỷ của cô ra.
“A?”
Nạp Lan Mộc Tuyết yếu ớt hỏi lại.
– Thật…thật sao?
– Thật.
Nạp Lan Mộc Tuyết cúi đầu, ngượng ngập nói:
– Ta…ta gọi Nạp Lan Mộc Tuyết!
– Nạp Lan Mộc Tuyết.
Vân Phi Dương khẽ đọc lại một lần, cười nói:
– Tên rất hay.
Nói rồi thả nữ đệ tử kia ra, thi triển thân pháp biến mất trong rừng tuyết.
Đột nhiên truyền đến âm thanh:
– Nạp Lan Mộc Tuyết, nhớ kỹ, ta gọi Vân Phi Dương, vô địch đoàn đội chiến và cá nhân chiến của Thi Đấu Thiên Tài giới này.
– Trời má.
– Tên này thật trang bức!
Mọi người chửi ầm lên lên.
Thi Đấu Thiên Tài cử hành đã bao lâu nay, xuất hiện qua mỗi tông môn, liên tục vô địch hai giới, nhưng chưa bao giờ xuất hiện qua hai lần vô địch cùng giới, tên này thực có can đảm nói!
“Hừ.”
Kiếm Thần cũng nghe không vô, cười lạnh nói:
– Tiểu tử, muốn vô địch hai phần, ngươi cho rằng mình là Chiến Thần, một người có thể đấu qua được tất cả người dự thi à?
Hắn mất đi rất nhiều trí nhớ lại chỉ nhớ kỹ, Thần Giới năm đó có một Chiến Thần rất biết đánh nhau.
– Sư tỷ!
Nạp Lan Mộc Tuyết không có để ý vô địch gì đó, mà chạy tới, lo lắng hỏi:
– Tỷ không sao chứ?
“Hưu!”
Vân Phi Dương tiếp tục du đãng giữa rừng núi nhưng tìm hơn mười canh giờ lại không thu hoạch được gì.
Trong lúc đó đụng phải không ít người dự thi, nhưng đang chuẩn bị xuất thủ, địa hình đột nhiên biến hóa, trong nháy mắt mất mục tiêu.
– Trận pháp đáng chết chậm trễ ta quá nhiều thời gian.
Vân Phi Dương rất sụp đổ.
“Ông!”
Đột nhiên, không gian xung quanh nhất thời mơ hồ chợt nhạt dần, địa hình đang thay đổi đột nhiên dừng lại.
Ba ngày qua.
Địa hình biến hóa trận dừng lại!
Vân Phi Dương như cũng ý thức được trận pháp biến hóa địa hình biến mất, nhất thời đại hỉ, bởi vì tiếp đó, mình có thể mạnh tay làm hết cỡ!
Thích hơn là địa hình sau khi dừng lại còn mang theo sáu người dự thi!
“Ha ha ha!”
Hắn không kiêng nể gì cười to, tựa như một đầu sói đói nhào về phía một đám cừu non:
– Các ngươi không thoát!
– Mau nhìn!
– Là Vân Phi Dương!
– Rất tốt, rốt cục gặp được tên này!
Sáu người dự thi phân biệt đến từ Chính Khí Tông, Cố Nguyên Tông và Lưu Vân Cốc, bọn họ nhìn thấy Vân Phi Dương chủ động xông lại cũng nhao nhao cười.
Nhưng.
Bọn họ rất nhanh cười không nổi.
– Tiểu tử, để cho chúng ta dễ tìm…
“Bành!”
Một tên đệ tử Lưu Vân Cốc nói còn chưa hết đã bị Vân Phi Dương tung một quyền oanh trước ngực cũng trong cực thời gian ngắn lấy phương thức đồng dạng đánh trúng hai người dự thi khác.
“Bành!”
“Bành bành bành!”
Một trận loạn quyền oanh ra, Vân Phi Dương đứng trên ngọn cây, quyền đầu hơi giãn ra, trên mặt hiện ra mỉm cười rất suất khí.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Phía dưới, sáu người dự thi chuẩn bị động thủ đồng loạt trợn trừng hai mắt ngã xuống đất hôn mê.
Trong mấy hơi, sáu lần xuất thủ miểu sát sáu người dự thi, Vân Phi Dương biểu hiện ra cường hãn lần nữa chấn kinh rất nhiều người quan chiến!
“Oanh!”
Trong rừng tuyết lần nữa truyền đến tiếng quyền, một tên người dự thi uể oải ngã trên mặt đất.
“Ba.”
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, nói:
– Người thứ ba mươi bảy.
Không có địa hình biến hóa đại trận, ngắn ngủi ba canh giờ, hắn tìm tới không ít người dự thi, tích phân cũng nhất cử đột phá đến ba ngàn!
Hiện tại thứ hạng là, Băng Tuyết Cung 5,360 điểm, vẫn xếp thứ nhất, Trường Nhạc Môn 4500 điểm đứng thứ hai.
Hồng Linh Phường thì 3300 điểm xếp hạng thứ ba và hạng 4 Cuồng Tông chỉ kém ba trăm điểm!
– Lấy tốc độ tên này liệp sát người dự thi, siêu việt Hồng Linh Phường không thành vấn đề.
– Vừa mới bắt đầu đã xếpcuối cùng, giờ sắp vượt qua hạng ba, một người Vân Phi Dương thực rất đáng sợ!
– Tên này có vận khí tốt, gặp được nhiều người dự thi như vậy nhưng không ai là thiên tài đứng đầu các tông cả.
Ngay tại lúc võ giả nghị luận, màn sáng xuất hiện hình ảnh khiến người ta hưng phấn, bởi vì Vân Phi Dương lần nữa gặp được một người dự thi, đại đệ tử Chính Khí Tông – Trịnh Hạo Nhiên!
“Ha ha ha!”
– Rốt cục có trò vui để nhìn!
Mọi người rất chờ mong.
Theo bọn họ biết, đệ tử mạnh nhất Chính Khí Tông dự thi chính là thủ tịch đại đệ tử Trịnh Hạo Nhiên, mà theo màn sáng trước đó để đoán, thực lực người này khẳng định từ Chân Long kỳ tầng sáu trở lên!
Cái này mới thật sự là thiên tài.
Vân Phi Dương gặp hắn nhất định có thể trình diễn chiến đấu đặc sắc tuyệt luân!