Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 901
Miêu Nhâm là một Thổ hệ võ giả, đồng thời cũng tu luyện một Thổ hệ vũ kỹ Huyền Giai cao cấp, tên Đại Địa Quyền.
Bởi vì thuộc tính giống nhau, lĩnh ngộ được cực hạn, bằng vào này kỹ oanh sát không ít đồng môn đệ tử trong Linh Tiêu Phái giây, có thể nói phong quang vô hạn.
Lần này.
Đối mặt Vân Phi Dương đánh tới, Miêu Nhâm lần nữa thi triển vũ kỹ, mục đích cũng là muốn miểu sát đối phương!
Đáng tiếc.
Võ giả ngoại giới nhìn thấy tên này rất trang bức, một người đi đối mặt Vân Phi Dương, nhao nhao mặc niệm dùm hắn.
Tiểu tử.
Ngươi thật trâu!
Hi vọng ngươi có thể kiện toàn thân thể khi bị đào thải.
“Oanh!”
Nhưng vào lúc này, tình cảnh không như đám người suy nghĩ xảy ra, Vân Phi Dương tung một quyền đánh nát Đại Địa Quyền Miêu Nhâm lấy làm tự hào.
Cùng lúc đó xông lên đạp một chân tới.
– Ngươi không có tư cách trang bức trước mặt ta.
Màn sáng truyền đến lời nói của Vân Phi Dương.
Võ giả xem chiến nhất trí cho rằng, lấy thực lực tên đệ tử Linh Tiêu Phái kia, xác thực không có tư cách trang bức trước mặt người ta!
“Bành!”
Miêu Nhâm bị Vân Phi Dương đá bay ra ngoài liên tục đụng hơn hai mươi cây đại thụ mới trợn trắng mắt đổ vào trong đất tuyết.
Đệ tử hạch tâm Linh Tiêu Phái này bị một chân Vân Phi Dương miểu sát!
– Cái này…
– Làm sao có thể!
Mắt thấy sư huynh bị đánh ngã, tròng mắt Trương Thanh Hải trừng muốn lồi ra ngoài, hắn thực tại không nghĩ tới tên kia mạnh đến trình độ như vậy!
“Bành!”
Nhưng vào lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng quyền, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tôn Thanh sư huynh uể oải đổ người vào trước mặt Vân Phi Dương, ngất xỉu.
Một khắc này.
Đại não Trương Thanh Hải ông một cái trống rỗng.
Hai sư huynh để hắn dựa vào cứ như vậy bị miểu sát, hắn tựa như một gốc cỏ nhỏ khô héo a.
Báo thù?
Ngay trước mặt ngàn vạn võ giả, mặt giẫm Vân Phi Dương, chà đạp tôn nghiêm hắn? Sớm đã không dám suy nghĩ.
“Xoát!”
Gió lạnh bay tới.
Vân Phi Dương đã đứng trước mặt Trương Thanh Hải, cười nói:
– Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt.
– Năm đó ở sơn môn Linh Tiêu Phái, nếu không có Thái thượng Trưởng lão chó má kia xuất hiện, ngươi hiện tại còn nằm ở trên giường liệu thương đây.
Thái thượng Trưởng lão chó má?
Trần Linh Ấn trong chủ điện Băng Tuyết Cung nghe được câu này, tức giận hai tay run rẩy.
Đồng thời cũng rất uất ức, bởi vì bài danh thứ ba trong cửu đại đệ tử hạch tâm Miêu Nhâm bị đối phương miểu sát!
Hối hận không?
Không.
Trần Linh Ấn không hối hận.
Hiện tại hắn đã ghi hận Vân Phi Dương thật sâu, một tên bị ta đuổi ra thì không nên mạnh như vậy.
Hắn không hối hận.
Bạch Thọ Di hiện tại hối hận xanh ruột.
Hắn bây giờ đang nghĩ, nếu như lúc ấy mình xuất ra chưởng môn chi uy, biểu hiện kiên cường nhất định có thể lưu lại thiên tài này.
Mà kẻ này là Trầm cô nương khâm điểm tiến vào Linh Tiêu Phái, mình kiểu nói này, Cuồng Ngạo Thiên khẳng định cũng phải xám xịt rời đi.
Sự việc đã phát sinh, hối hận cũng vô dụng.
Bây giờ Vân Phi Dương đại biểu Cuồng Tông dễ như trở bàn tay miểu sát hai tên đệ tử hạch tâm.
Miểu sát?
Vẫn tương đối thoải mái.
Trương Thanh Hải hận Vân Phi Dương không miểu sát mình đây, đáng tiếc, đối phương không có làm như thế.
Mà đánh hắn ngã xuống đất, nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn báo thù?
“Ba!”
Một chân giẫm trên mặt hắn, lạnh lùng nói:
– Đáng tiếc, hai tên đệ tử ngươi nhờ vả này không có năng lực đó.
Tự tôn bị như thế chà đạp, đã là lần thứ hai, Trương Thanh Hải vốn nên quen thuộc, nhưng vẫn tức giận công tâm, xém chút ngất đi.
Lần trước mất mặt là ở Linh Tiêu Phái, chỉ có đồng môn nhìn thấy, phạm vi không rộng.
Lần này mất mặt trước mặt ngàn vạn võ giả quan chiến Thi Đấu Thiên Tài, cho nên đả kích rất mãnh liệt!
Vân Phi Dương không phải lương thiện, người không hữu hảo đối với mình, vậy phải hung hăng ngược.
Kết quả là, ngàn vạn võ giả quan sát màn sáng nhìn thấy hắn hung hăng đạp một chân lên mặt Trương Thanh Hải.
Trần Linh Ấn thấy thế, hai mắt muốn phun lửa.
Vân Phi Dương ngược Trương Thanh Hải trước mặt mọi người chẳng khác nào ngược Linh Tiêu Phái!
– Tiểu tử!
Hắn phẫn nộ nói:
– Đụng phải Đoạn Thụy, ngươi đợi ngược với phương thức y như vậy đi!
Bị chà đạp tự tôn lần lượt như thế, Trương Thanh Hải cuối cùng khí hỏa công tâm.
Cuối cùng.
Vân Phi Dương lại đào thải ba người dự thi, cũng thu yêu bài, kiếm lời 330 điểm tích lũy, để tổng điểm Cuồng Tông đạt tới 1,060, xếp hạng 4.
Linh Tiêu Phái tổn thất nặng nề, chỉ còn năm trăm hai mươi điểm, không chỉ có mất top ba còn trượt xuống hạng 8!
Đoạn Thụy một chỗ khác, nhìn thấy tích phân tông môn nhà mình sụt giảm, nhất thời kết luận có đồng môn sư đệ bị đào thải, mà không chỉ một người!
“Bành!”
Hắn tung một quyền vỡ nát núi đá, phẫn nộ nói:
– Chẳng lẽ, các sư đệ gặp được người dự thi của Băng Tuyết Cung?
Theo Đoạn Thụy, có thể nhanh như vậy giải quyết hết nhiều đồng môn sư đệ của mình, chỉ có Băng Tuyết Cung đang xếp đầu bảng.
Còn về Vân Phi Dương, căn bản không có cân nhắc qua.
“Xoát!”
Hắn thi triển thân pháp, tan nhập sơn lâm, bắt đầu tiếp tục điên cuồng chém giết cao cấp hung thú, hy vọng có thể trong mấy ngày kế tiếp kéo tích phân rơi xuống trở về.
Trong rừng tuyết được trận pháp khống chế, cũng không có thời gian cụ thể, nhưng giờ phút này cũng đã qua hơn hai mươi canh giờ.
Tính ra.
Đoàn đội chiến đã bắt đầu được hai ngày.
Băng Tuyết Cung xếp hạng một lấy ba ngàn hai trăm điểm tiếp tục chiếm cứ đứng đầu bảng, Trường Nhạc Môn có hai ngàn sáu trăm điểm, hạng hai, còn về thứ ba là Hồng Linh Phường, hai ngàn điểm.
Tuy diệt ba đệ tử hạch tâm Linh Tiêu Phái khiến cho Cuồng Tông đột phá một ngàn điểm, nhưng so với top ba vẫn còn kém quá xa.
– Xem ra, ta phải tăng thêm tốc độ.
Vân Phi Dương không có tính toán nghỉ ngơi, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu. Mà để hắn bất đắc dĩ là lần nữa gặp được Nạp Lan Mộc Tuyết!
Ai.
Mình quả nhiên hữu duyên cùng mỹ nữ.
Vân Phi Dương bay lượn mà đến, ngồi xổm trên một thân cây, yên tĩnh nhìn đáng yêu nữ hài kia, một người đang chém giết một đầu Linh thú cấp tám.
Nhìn cục diện.
Nạp Lan Mộc Tuyết bị áp chế, nhưng Vân Phi Dương phân tích thấy, thực lực cô gái này có, giống như không có kinh nghiệm thực chiến thôi.
“Ai.”
Vân Phi Dương thở dài:
– Thật không biết, nàng tu luyện như thế nào.
Có thực lực, không có thực chiến, võ giả trưởng thành dạng này thật không thấy nhiều.
“Hưu hưu hưu!”
Nhưng vào lúc này, Nạp Lan Mộc Tuyết từ bị động chuyển hành chủ động, bắt đầu thuần thục thi triển kiếm pháp, rất nhanh, đầu Linh thú kia đã bị trảm dưới kiếm.
– Kỳ quái.
Vân Phi Dương nâng cằm thầm nghĩ:
– Cô gái này thi triển kiếm pháp nhìn qua khá quen, giống như đã gặp ở nơi nào đó rồi.
“A!”
Nạp Lan Mộc Tuyết hét lên một tiếng, bởi vì nàng phát hiện Vân Phi Dương, hoảng sợ vội vàng đỏ mặt, bắt đầu chạy trốn.
– Cô nương!
Vân Phi Dương không đuổi theo, mà la lớn:
– Cô đến cùng tên gọi là gì, có thể nói cho ta biết hay không?!
Vừa dứt lời, nữ hài ngại ngùng kia đã biến mất trong rừng tuyết.
“Ai.”
Vân Phi Dương thở dài một hơi.
– Nếu như hai ta lại gặp nhau, ta nhất định muốn biết tên cô.
Nói rồi thi triển thân pháp hướng về phía ngược lại.