Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 894
Thi Đấu Thiên Tài đoàn đội chiến tính cả Vân Phi Dương, nhân số khoảng bảy mươi ba người, mà khi bọn họ tiến vào trận pháp, rất nhanh đã bị truyền tống đến khu vực chỉ định.
Nơi đó là một sơn lâm do băng tuyết bao trùm, bên trong có Linh thú đếm mãi không hết, còn ẩn giấu Tinh Thú có thể so với Hư Không cảnh!
Đồ sát Linh thú cấp một, người dự thi thu được một điểm, cấp hai thì hai điểm, suy ra, Linh thú cấp chín và đỉnh phong Linh thú theo thứ tự là chín và mười điểm.
Tinh Thú cấp một thì một trăm điểm, cấp hai 200 phân, mà đỉnh phong Tinh Thú đến 5000 điểm!
Đỉnh phong Tinh Thú tương đương với Hư Không cảnh đại viên mãn.
Cấp bậc này, đệ tử dự thi khẳng định giết không được, cho nên bị trận pháp hạn chế, trừ phi có người đi khiêu khích, nếu không sẽ không chủ động công kích người dự thi.
“Ông!”
Khi người dự thi lần lượt tiến vào, màn sáng treo lơ lửng giữa trời trên thang băng lúc này vận chuyển mở ra hình ảnh.
– Bắt đầu rồi.
– Cũng không biết, lần này vô địch đoàn đội chiến sẽ rơi vào nhà nào.
– Theo ta thấy, sẽ là Băng Tuyết Cung, dù sao đây cũng là sân nhà của họ.
– Vậy cũng chưa chắc, Thi Đấu Thiên Tài lần trước, Linh Tiêu Phái tác chiến trên sân nhà, chẳng phải toàn quân bị diệt à.
Rất nhiều võ giả nghị luận.
Trong lòng bọn họ, các đại tông môn có thể đoạt giải quán quân, nhưng duy chỉ có Cuồng Tông không thể, dù sao thì một người Vân Phi Dương tham chiến, có thể an toàn sống qua năm ngày không bị đào thải đã không tệ.
Lưu quang lóe lên.
Vân Phi Dương xuất hiện trong khu rừng băng tuyết bay loạn, hoàn toàn khác biệt với các tông môn kết bè kết đội khác, hắn một người một đội!
Trong rừng tuyết, khi thì có thể nhìn thấy từng đầu Linh thú tản bộ chẳng có mục đích.
Khứu giác của Linh thú bị pháp phong ấn.
Một khi đấu bắt sẽ giải cấm, đồng thời sẽ trong nháy mắt bắt được người dự thi mang theo yêu bài xung quanh.
Nói cách khác, người dự thi muốn che giấu, sống qua năm ngày, những linh thú này sẽ không đồng ý!
– Khu vực trận đấu lớn bao nhiêu không biết?
Vân Phi Dương ngược lại không lo lắng Linh thú, mà nói thầm:
– Ở chỗ này tìm ra bảy mươi hai người dự thi còn lại có phiền phức hay không?
Nếu như võ giả xem chiến biết, tên này vừa mới tiến vào đã nghĩ đi tìm người dự thi, hơn nữa còn tìm toàn bộ, khẳng định sụp đổ.
Một người chính diện đối mặt với bảy mươi hai người dự thi khác, thạt khó mà tưởng tượng.
Nhưng.
Vân Đại Tiện Thần cũng không phải chưa làm qua hành động vĩ đại lấy ít đánh nhiều này, Giải Đấu Đi Săn năm đó ở Đông Lăng học phủ, một người đại biểu Quý Thủy Đường, quét ngang mấy trăm người dự thi đây.
Đương nhiên.
Đệ tử thập đại tông môn dự thi không phải các học sinh Đông Lăng học phủ có thể đánh đồng.
Ước chừng một khắc đồng hồ.
Trong rừng tuyết, vang lên âm thanh của Thượng Quan Anh:
– Thi Đấu Thiên Tài lầm thứ mười ba chính thức bắt đầu!
“Hưu!”
Trận pháp biến mất, Linh thú được giải phong khứu giác, nhất thời bắt được khí tức của người dự thi đeo yêu bài.
“Rống!”
“Rống!”
Tiếng rống đinh tai nhức óc vang lên trong rừng tuyết chấn động để tuyết động trên nhánh cây tróc ra ngoài.
“A a!”
Vân Phi Dương rống to:
– Thiên tài cửu đại tông môn, ẩn nấp kỹ cho ta, không phải vậy, bị ta bắt được, các ngươi sẽ phải không may!
Thanh âm lấn át hung thú gào thét truyền khắp rừng tuyết, đệ tử các tông đang thương nghị đối sách nghe vậy, trong con ngươi hiện ra vẻ tức giận.
– Là Vân Phi Dương!
– Mẹ, tên này quá cuồng!
– Cứ tưởng mình hay lắm, đi, trước tìm tên này, đào thải hắn!
Rất nhiều đệ tử tông môn hành động.
Vân Phi Dương rất giỏi kéo cừu hận, bởi vì đoàn đội chiến Thi Đấu Thiên Tài kỳ trước chưa từng xuất hiện qua cảnh mọi người chưa qua thương lượng đã nhất trí nhằm vào một người dự thi!
Ngoại giới.
Vân Phi Dương rống to để võ giả đang xem chiến cũng nghe thấy, bọn họ cạn lời, một người tham gia đoàn đội chiến, khiêu khích tìm đường chết như vậy, não tử có phải có vấn đề!
– Khó trách tên này lại là đệ tử Cuồng Tông, thật ngông cuồng!
Cửa sổ của một căn phòng nào đó trong một khách sạn nào đó, Mộ Thiến Vũ âm thầm lắc đầu.
Võ đài hai ngày trước, nàng đã biết đáng giận nam nhân kia là đệ tử Cuồng Tông, mà bây giờ biểu hiện phách lối không ai bì nổi, thật rất phù hợp thân phận.
“Xoát!”
Đột nhiên, nằm Trầm Tiểu Vũ trên giường mơ màng tỉnh lại, đứng lên nói:
– A a! Hư, hư, hôm nay là ngày Thi Đấu Thiên Tài bắt đầu, ta quá say a!
Mộ Thiến Vũ xạm mặt, cô gái này uống say lúc ở Tuyết Tước Sơn, đến bây giờ mới tỉnh lại!
Trầm Tiểu Vũ từ trên giường nhảy xuống, vội vội vàng vàng hô:
– Vân thúc! Vân Phi Dương! Người đâu!
Mộ Thiến Vũ chỉ màn sáng, nói:
– Người cô tìm đã trong đấu trường.
“A?”
Trầm Tiểu Vũ khẽ giật mình, vội vàng xông lại, ngẩng đầu nhìn về phía cự đại màn sáng, nhất thời buông lỏng một hơi.
– Còn tốt, còn tốt! Tên này đến kịp!
– Đi.
Nàng kéo tay Mộ Thiến Vũ, nói:
– Chúng ta đi chủ điện Băng Tuyết Cung quan chiến.
“A?”
Mộ Thiến Vũ ngây người.
Chủ điện Băng Tuyết Cung là quan chiến khu chính thức của các lão đại thập đại tông môn, dù Gia chủ Chuẩn nhất lưu gia tộc cũng không có tư cách tiến vào, cô bé này muốn đi chủ điện, có phải chưa tỉnh ngủ nên đang nói mơ?
Trong rừng tuyết, Vân Phi Dương xuyên qua một hồi, thở phì phì rơi vào trên một cây đại thụ, giờ phút này hắn đã ý thức được, địa hình của đấu trường cách một đoạn thời gian sẽ biến hóa!
Rõ ràng bị người bố trí địa hình biến hóa trận.
– Mẹ.
Vân Phi Dương ngồi xổm ngồi xuống, nói:
– Cái này còn chơi vui thế nào!
Địa hình không ngừng biến hóa, độ khó tìm được người dự thi bên trong càng lớn, tính sơ sơ, chân trước phát hiện mục tiêu, chân sau đã biến đổi thì cũng chỉ đành trơ mắt nhìn đối phương biến mất.
Địa hình biến hóa đại trận sẽ biến mất ba ngày sau.
Làm như vậy để người dự thi đặt tâm vào việc đồ sát hung thú.
Chờ sau khi có tích phân thì tranh đoạt và bảo hộ chiến lợi phẩm, đệ tử các đại tông môn khẳng định sẽ càng thêm nghiêm túc tham dự chiến đấu, như thế mới có thể thể hiện ra ăn ý của các đoàn đội.
Thập đại tông môn tổ chức Thi Đấu Thiên Tài, suy nghĩ rất sâu a!
Địa hình biến hóa đại Trận tồn tại để Vân Phi Dương không thể trong thời gian ngắn tìm kiếm người dự thi, đồng dạng, đệ tử tông môn nhất trí nhằm vào hắn cũng rất khó tìm thấy hắn.
Vân Phi Dương rất nhàm chán loạn chuyển trong rừng tuyết, nhìn xem có vô ý gặp được người dự thi hay không.
Hơn bảy mươi người dự thi tuy biến hình hóa, nhưng xác suất gặp nhau vẫn rất lớn.
“Đinh đinh!”
Đột nhiên, truyền đến thanh thúy thanh âm.
Vân Phi Dương ngẩng đầu nhìn lêm, chỉ thấy phía trên đột nhiên xuất hiện màn sáng liệt kê tên thập đại tông môn.
Bên trong, Băng Tuyết Cung có khắc 32 điểm, thứ hai là Liệt Diễm Tông khắc 28 điểm, điểm số của bảy Tông khác cũng được ghi ra.
– Bảng điểm số đoàn đội chiến mà Tông Chủ nói đây à.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Ngoại giới.
Rất nhiều võ giả cũng nhìn thấy bảng điểm số.
Có người sợ hãi than:
– Băng Tuyết Cung rất lợi hại, bảng điểm số mới xuất hiện thu được 32 điểm!
– Liệt Diễm Tông cũng không tệ, theo ngay phía sau, không có bị bỏ lại quá xa.
Thời khắc mọi người nói chuyện với nhau, bảng điểm số của các tông không ngừng biến hóa, trừ đứng đầu và thứ hai không có thay đổi, các vị trí khác lần lượt bị thay thế.
Điều này đại biểu, các đệ tử dự thi tìm không thấy Vân Phi Dương đã chân chính dung nhập vào trong trận đấu, điên cuồng đồ sát Linh thú, nỗ lực đề cao tích phân cho tông môn.
Điểm của chín tông đang đề cao, duy chỉ có Cuồng Tông không biến hóa, thủy chung không điểm, ổn định xếp thứ mười, bền lòng vững dạ!
– Tên kia đang làm gì, làm sao không giết Linh thú? Chẳng lẽ sợ bị tìm tới, sớm trốn rồi?
Có thể đang ở góc chết của hình ảnh, võ giả xem chiến không thấy được Vân Phi Dương.
Nhưng.
Vào lúc này, màn sáng phía Bắc hiện ra một gương mặt to, bao phủ tất cả khu vực, cũng truyền đến Vân Phi Dương âm thanh:
– Mọi người lâu như vậy không thấy được ta, có phải đang rất nhớ ta hay không?
“Phù phù!”
Một đám võ giả ngã quỵ tại đài quan chiến và bên trong Băng Tuyết Thành.