Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 890
Tần Đình Thúc tự mình ra mặt cứu Mạnh Vô Địch.
Đệ tử Trường Nhạc Môn xám xịt rời đi.
Đệ tử Cuồng Tông và đệ tử Trường Nhạc Môn quyết đấu cuối cùng coi như kết thúc.
Nhưng.
Vân Phi Dương lên đài biểu hiện ra sự cường hãn cuồng loạn Mạnh Vô Địch, nhất đao trảm rơi trưởng lão Khai Khiếu kỳ của Trường Nhạc Môn đã khắc thật sâu trong tâm lý rất nhiều võ giả.
Một khắc này.
Không ai lại đi nghi vấn thiên tài đến từ vị diện hạ đẳng này!
Chí ít thì trước mắt hắn đã biểu hiện ra thực lực hoàn toàn không kém bao nhiêu với thiên tài đứng đầu các đại tông môn.
Thi Đấu Thiên Tài hai ngày sau.
Có thể sẽ trình diễn giao đấu đặc sắc tuyệt luân với những người dự thi của cửu đại tông môn khác!
Cuồng Ngạo Thiên rất vui mừng.
Vân Phi Dương biểu hiện không để cho hắn thất vọng.
Mà hắn tin tưởng, sau khi Thi Đấu Thiên Tài bắt, đầu người đệ tử này sẽ còn mang đến kinh hỉ to lớn!
– Phi Dương.
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Chúng ta trở về.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Hắn không xuống võ đài, mà quay người chỉ Trịnh Hạo Nhiên, nói:
– Lên, đánh một trận với lão tử!
Ngôn ngữ kia, khí thế kia phách lối vô cùng!
Võ giả chuẩn bị rời đi nghe hắn nói kiểu này, nhất thời hứng thú đầy mình.
Thủ tịch đại đệ tử Chính Khí Tông là một trong những người có hi vọng đạt được quán quân Thi Đấu Thiên Tài giới này.
Vân Phi Dương khởi xướng khiêu chiến với hắn, không thể nghi ngờ càng đáng xem hơn!
– Đừng nóng vội.
Trịnh Hạo Nhiên thản nhiên nói:
– Hai ngày sau, chúng ta sẽ tái chiến trên sàn thi đấu.
Cự tuyệt!
Rất nhiều võ giả mất hứng.
Nhưng nghĩ lại khoảng cách Thi Đấu Thiên Tài chỉ còn hai ngày, người dự thi cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức.
– Tốt.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, quét mắt một vòng bốn phía võ đài, cười nói:
– Hi vọng ngày Thi Đấu Thiên Tài, những thiên tài cửu đại tông môn các ngươi không để ta thất vọng!
Bà ngoại nó!
Tên này đang gây hấn với tất cả mọi người sao?
Không hổ là đệ tử Cuồng Tông, đủ cuồng!
– Ha ha ha!
Cuồng Ngạo Thiên cười ha hả.
Đệ tử Cuồng Tông nên có loại khí thế phách lối không ai bì nổi này!
Vân Phi Dương theo bọn người Cuồng Ngạo Thiên rời võ đài.
Liệt Như Hỏa ngồi trong trà lâu, cau mày nói:
– Tiểu tử kia dùng binh khí có phẩm giai bất phàm.
Hắn thấy.
Vân Phi Dương cuồng loạn Mạnh Vô Địch và chém cường giả Khai Khiếu kỳ có quan hệ với vũ khí!
Trên thực tế.
Ngược Mạnh Vô Địch không cần Bán Nguyệt Ma Luân.
Chém trưởng lão Trường Nhạc Môn mới dựa vào binh khí.
Hướng Thương Thiên ngưng trọng nói:
– Chuôi vũ khí giống như đao, giống như cung này có phẩm chất khẳng định địa giai cao phẩm trở lên!
– Chậc chậc.
Liệt Như Hỏa nói:
– Tên Cuồng Ngạo Thiên kia dốc hết vốn liếng vì đệ tử này nha.
Hướng Thương Thiên cười nói:
– Đáng tiếc, Thi Đấu Thiên Tài có văn bản quy định rõ ràng, tuyển thủ dự thi không được sử dụng binh khí Địa giai trở lên.
Thi Đấu Thiên Tài tôn chỉ nghiệm chứng thực lực đệ tử các tông.
Vũ khí Địa giai trở lên quá cường đại, không thể đại biểu thực lực tự thân người dự thi, cho nên cấm sử dụng.
Liệt Như Hỏa xem thường nói:
– Không có Địa giai binh khí, tiểu tử kia không thành vấn đề.
– Cũng không thể xem thường.
Hướng Thương Thiên nói:
– Kẻ này có thực lực nhất định.
Nói rồi nhìn về phía Bạch Thọ Di bên cạnh, lắc đầu nói:
– Hạt giống tốt như vậy, Linh Tiêu Phái lại đuổi ra, thực đáng tiếc.
Liệt Như Hỏa còn cười.
Bạch Thọ Di trầm mặc.
Từ lúc Vân Phi Dương xuất hiện đến lúc rời đi, tâm tình của hắn đều cực độ phức tạp.
Xác thực nói, hắn đang hối hận!
Dù sao, vẻn vẹn mấy năm từ nửa bước Vũ Thần đột phá đến Luyện Tâm Kỳ, chỉ tính phần tốc độ này đã có rất ít người có thể làm được.
– Ai.
Bạch Thọ Di thở dài một hơi.
Thái thượng trưởng lão đuổi Vân Phi Dương ra, thực vô không sáng suốt.
Bên trong phòng một tửu lâu.
Thái thượng trưởng lão Linh Tiêu Phái – Trần Linh Ấn nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, nói:
– Không nghĩ tới, tiểu tử kia có Địa giai vũ khí.
Hắn đều thấy hết thảy sự việc phát sinh trên võ đài.
Hắn đoán ra, binh khí đối phương tất nhiên bất phàm, trong con ngươi hiện ra khinh thường.
Đệ tử mình bồi dưỡng cầm Địa giai binh khí đồng dạng cũng có thể chém Khai Khiếu kỳ, không có gì đáng kinh ngạc.
Trần Linh Ấn sẽ không thừa nhận Vân Phi Dương mạnh.
Hắn tuyệt đối tự tin đối với đệ tử của mình, cũng vô pháp tiếp nhận người bị chính mình đuổi ra lại là thiên tài chân chính.
Dù sao, đây cũng là đánh mặt!
– Trưởng lão
Đoạn Thụy đứng bên cạnh cười lạnh nói:
– Thi Đấu Thiên Tài cấm sử dụng vũ khí Địa giai, đến lúc đó đệ tử gặp hắn, nhất định có thể nhẹ nhõm đánh bại.
Trần Linh Ấn nói:
– Hai người các ngươi như gặp nhau, không cần thủ hạ lưu tình.
– Vâng.
Đoạn Thụy hiểu rõ, Thái thượng Trưởng lão muốn để cho mình trừng trị Vân Phi Dương.
Cũng tốt.
Tên kia vừa rồi lớn lối như thế, nếu như gặp trên Thi Đấu Thiên Tài, nhất định phải hung hăng chà đạp tôn nghiêm hắn.
Có cách nghĩ dạng này.
Còn có thiên tài đứng đầu tông môn khác tham gia.
Không có thể trách bọn hắn.
Muốn trách thì trách Vân Phi Dương.
Trước khi đi lại đứng trên võ đài nói lời tràn ngập khiêu khích!
Băng Tuyết Cung.
Nơi ở lâm thời của Cuồng Tông.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng trong phòng, hai tay dán trên lưng tam sư huynh Hạng Cô, chuyển Khô Mộc thuộc tính đại biểu sinh cơ cho hắn.
Sau nửa canh giờ.
Kinh mạch được chữa trị, Hạng Cô yếu ớt nói:
– Sư đệ, cám ơn!
Cái tiếng cám ơn này.
Không chỉ đại biểu cho việc trị thương mà còn đại biểu cho việc báo thù dùm mình.
– Sư huynh.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nói cám ơn thì quá khách khí rồi.
Hạng Cô khó khăn cười một tiếng.
Một lúc lâu sau.
Vân Phi Dương từ trong phòng đi ra.
Đậu Tất và Lam Sấu bên ngoài chờ đợi đã lâu vội vàng vây quanh, hỏi thăm.
– Tam sư đệ thế nào?
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói:
– Dưỡng năm ba ngày sẽ khôi phục.
– Năm ba ngày?
Hai người nhất thời giật mình.
Bọn họ cũng không biết, thuộc tính Khô Mộc của Vân Phi Dương có tác dụng liệu thương cực mạnh, kinh mạch Hạng Cô không chỉ khỏi hẳn, hai tay và xương bánh chè đứt gãy cũng khép lại.
Chủ yếu vì quá hư nhược, cần thời gian nghỉ ngơi.
Mạnh Vô Địch không có may mắn như vậy.
Hắn bị Vân Phi Dương ngược cực thảm, tuy có thể dựa vào đan dược khôi phục, nhưng ít ra phải nằm trên giường một năm nửa năm.
– Sư huynh.
Vân Phi Dương nói:
– Ta có chút mệt mỏi, đi về nghỉ trước.
Cáo biệt Đậu Tất cùng Lam Sấu, hắn trở về chỗ ở của mình, mới vừa vào phòng đã nghĩ lại bản thân giao Trầm Tiểu Vũ cho Mục Thiến Vũ.
– Nha đầu thân phận không đơn giản.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Đợi nàng thanh tỉnh biết được đến Băng Tuyết Cung, khẳng định sẽ được nơi này tôn sùng như khách quý.
Nghĩ đến đó.
Hắn từ bỏ đi tìm Trầm Tiểu Vũ, lấy ra thần hồn la bàn, chuẩn bị dò xét phiến khu vực này xem có người mang theo Thần Hồn không.
Đi vào Tiểu Thần Giới những năm nay.
Vân Phi Dương cũng không có từ bỏ tìm kiếm người mang theo thần hồn, mỗi lần đi tới khoảng cách nhất định, sẽ xuất ra thần hồn la bàn dò xét.
Đáng tiếc.
Phạm vi la bàn dò xét có hạn, đến nay không có bất kỳ phát hiện gì.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Thi Đấu Thiên Tài sắp bắt đầu, rất nhiều võ giả tề tụ một đường, hẳn sẽ có thu hoạch.
Hưu!
Rót Thần lực vào thần hồn la bàn.
Ông!
La bàn rốt cục bắt đầu lóe lên.
Vân Phi Dương hưng phấn nói:
– Quả nhiên, phiến khu vực này có người mang theo Thần Hồn!