Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 889
Căn cứ theo quy định võ đài.
Võ giả quyết đấu ngã xuống đất, không có năng lực đứng lên thì coi như thua.
Mạnh Vô Địch bị ngược người không ra người, quỷ không quỷ, đừng nói đứng lên giờ này hắn đã sắp chết.
Lúc này đã tính là thua.
Nhưng.
Vân Phi Dương không tha, vẫn chà đạp.
Hắn muốn để thế nhân biết, nhục Cuồng Tông, nhục sư huynh của ta sẽ có kết quả bi thảm ra sao!
Trưởng lão Trường Nhạc Môn cuối cùng nhịn không được lao ra.
Thực lực người này đã đạt tới Hư Không cảnh Khai Khiếu kỳ, một chưởng vỗ ra ngưng tụ hơn hai mươi trọng Chân Long Lực!
Hắn thẹn quá hoá giận quên dưới đài còn Tông Chủ Cuồng Tông đang đứng.
Nhưng.
Cuồng Ngạo Thiên vừa muốn xuất thủ.
Vân Phi Dương lại nhanh hơn một bước, huy động Bán Nguyệt Ma Luân thi triển ra Điệp Lãng đao pháp!
Một đao kia.
Không có nhẹ nhàng như trước đó mà khí thế mạnh phi thường, đao khí nổi lên tựa như như sóng biển ba đào hung mãnh!
Cuồng Ngạo Thiên trừng mắt.
Bởi vì hắn thấy được đao khí ẩn chứa thuần nguyên lực chí ít hơn mười vạn trọng!
Xoát!
Bọn người Liệt Như Hỏa nhao nhao đứng lên, ánh mắt lấp lóe chấn kinh.
Một võ giả Luyện Tâm Kỳ tầng sáu chém ra một đao mười vạn trọng, thực rất khủng bố!
Nếu không tận mắt nhìn thấy, thực khó tưởng tượng ra!
Nhưng.
Càng rung động là.
Đao khí ở giữa không trung một phân thành hai, hóa thành hai đạo đao khí như sóng biển!
Đây là Điệp Lãng đao pháp nhị trọng Điệp Lãng.
Năm đó, Tôn Hữu Ưng thi triển ra, mỗi một trọng Điệp Lãng chỉ bao gồm ba ngàn thuần nguyên lực.
Khi Vân Phi Dương thi triển, đệ nhất trọng Điệp Lãng ngưng tụ 10 vạn thuần nguyên lực, đệ nhị trọng Điệp Lãng đạt tới mười lăm vạn!
Vù vù!
Hai trọng đao sóng gào thét mà đến, cuồng phong loạn vũ!
– Ngọa tào!
– Đao khí thật mạnh!
– Thật đáng sợ!
Võ giả dưới đài sợ hãi.
Một khắc này, Vân Phi Dương thi triển ra nhị trọng Điệp Lãng biểu hiện cường thế hoàn toàn không kém gì Hư Không cảnh!
Trong lòng trưởng lão Trường Nhạc Môn kinh hãi.
Hắn vạn vạn không nghĩ đến một võ giả Luyện Tâm Kỳ lại chém ra đao khí khủng bố như thế!
Bất quá.
Còn tốt, chỉ có mười vạn.
Mình ngưng tụ hơn hai mươi trọng Chân Long Lực đủ để triệt để đánh nát!
Nghĩ đến đó.
Trưởng lão Trường Nhạc Môn bình tĩnh trở lại.
Một tay hắn phất lên, Chân Long Lực được nguyên niệm khống chế trong nháy mắt hóa thành đại thủ hung hăng chụp về đao khí.
Không hề nghi ngờ.
Hai mươi trọng Chân Long Lực mạnh hơn hai trọng Điệp Lãng!
Vô số cường giả tuy chấn kinh trước biểu hiện của Vân Phi Dương nhưng trong lòng lại nhận định, hắn chính diện chống lại trưởng lão Trường Nhạc Môn, không thể nghi ngờ là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!
Cuồng Ngạo Thiên cũng ý thức được, đao khí chống lại đại thủ sẽ rơi xuống hạ phong, bắt đầu ngưng tụ Chân Long Lực, chuẩn bị sẵn sàng cứu viện.
Nhưng.
Lại chợt phát hiện.
Vân Phi Dương đứng trên võ đài, khóe miệng hơi hơi giương lên, hiện ra mỉm cười tự tin.
Tên này đang cười?
Chẳng lẽ một đao kia, có thể phá đại thủ do Chân Long Lực hóa thành?
Ngay tại thời khắc Cuồng Ngạo Thiên suy đoán, đao khí Điệp Lãng mười vạn trọng cuối cùng tiếp xúc với Chân Long lực cường đại, sao đó nhẽ nhõm tiêu diệt!
Đơn giản, tùy ý!
– Cái này
Cuồng Ngạo Thiên trợn mắt hốc mồm.
Liệt Như Hỏa, Hướng Thương Thiên và Bạch Thọ Di cũng khiếp sợ không thôi.
Đao khí mười vạn trọng thuần nguyên lực cũng chỉ được chuyển hóa từ mười trọng Chân Long Lực lại trảm mở đại thủ hai mươi trọng Chân Long Lực!
Điều này quả thực không thể tưởng tượng!
Chấn kinh cũng không có kết thúc.
Sau khi đệ nhất trọng Điệp Lãng chém vỡ đại thủ, một đạo dao khí khác chồng lên theo sát phía sau hung hăng bổ về phía trưởng lão Trường Nhạc Môn!
– Không tốt!
Trưởng lão Trường Nhạc Môn kinh hãi, vội vàng hình thành phòng ngự bình chướng trước người.
Nhưngđệ nhị trọng Điệp Lãng đã chém tới, dễ như trở bàn tay phá phòng ngự, chém vào trước ngực hắn.
Bành
Lực bạo phát trùng kích, trưởng lão Trường Nhạc Môn nhất thời bạo bay ra ngoài, máu tươi phiêu tán trong không trung hình thành vòng cung mỹ diệu.
Phù phù!
Hắn ngã trên mặt đất, trước ngực có vết đao bắt mắt.
– Ngọa tào.
– Nằm mơ sao?
Mọi người ngây ra như phỗng.
Cường giả Hư Không cảnh lao ra lại bị một đao chặt bay ra ngoài, thực quá chấn động lòng người!
Tại trước mặt Ma khí Bán Nguyệt Ma Luân.
Tên trưởng lão Trường Nhạc Môn đạt tới Khai Khiếu kỳ, bị một đao trọng thương.
Đây là có giữ lại.
Nếu như triệt để bạo phát, tất nhiên có thể biến đối thủ thành vong hồn dưới đao!
Ba!
Vân Phi Dương thu đao, giơ chân lên nói:
– Tiểu tử, trưởng lão Trường Nhạc Môn ngươi cũng chỉ là rác rưởi!
– Mà ngươi.
Một chân hung hăng giẫm trên mặt Mạnh Vô Địch, nói:
– Lại có tư cách gì kêu gào trước mặt Cuồng Tông ta!
Phốc!
Mạnh Vô Địch lại phun ra một ngụm máu, thống khổ yếu ớt nói:
– Giết …. giết ta đi!
Hắn không có phách lối như lúc ngược Hạng Cô, bởi vì Vân Phi Dương càng phách lối hơn hắn cả trăm lần.
Hắn bây giờ nghĩ đến cái chết.
Hắn muốn một chút xíu tôn nghiêm cuối cùng.
Thử hỏi, ai có thể chịu đựng được, dưới vạn chúng chú mục bị lăng trì mình đầy thương tích, lại bị giẫm trên mặt!
Xoát!
Vân Phi Dương nhấc chân, lại một lần đạp xuống, lần này không giẫm mặt, mà giẫm cánh tay trái!
Răng rắc!
Cánh tay trái Mạnh Vô Địch đột nhiên đứt gãy.
Cho thương tổn quá nặng hoặc sắp tử vong, hắn đã không cảm thấy bất kỳ thống khổ gì.
– Yên tâm đi!
Vân Phi Dương lần nữa giơ chân lên, hung hăng giẫm cánh tay phải, nói:
– Ta sẽ không để cho ngươi chết, ta sẽ dùng thủ đoạn ngươi nhục nhã sư huynh của ta, trả lại gấp đôi!
Răng rắc!
Cánh tay phải Mạnh Vô Địch đứt gãy.
Toàn thân bị toác máu thịt be bét, xương bánh chè và cánh tay gãy đoạn, rất nhiều võ giả đều không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng.
Vân Phi Dương cũng không muốn kết thúc, hắn lại một lần giơ chân lên, hung hăng đạp đi xuống.
– Đủ rồi!
Đột nhiên, dưới đài một võ giả tướng mạo chính nghĩa phẫn nộ quát.
Người này tên Trịnh Hạo Nhiên, thủ tịch đại đệ tử Chính Khí Tông – một trong thập đại tông môn.
Vân Phi Dương dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Trịnh Hạo Nhiên trầm giọng nói:
– Vân Phi Dương, hắn đã như vậy rồi, ngươi còn muốn tra tấn, không khỏi cũng quá tàn nhẫn!
Bành!
Vân Phi Dương một chân giẫm trên mặt Mạnh Vô Địch, cười nói:
– Thời điểm sư huynh của ta bị tra tấn, sao ngươi không ra chỉ trích tên này tàn nhẫn?
– Ta..
Trịnh Hạo Nhiên yên lặng.
Vân Phi Dương ra sức giẫm lên trên mặt Mạnh Vô Địch, nói:
– Đừng ở lão tử trước mặt giả vờ thánh nhân, mau mau cút.
Trịnh Hạo Nhiên phẫn nộ.
Hắn đang muốn mở miệng, đã thấy nơi xa bay tới một người, đứng trên không võ đài.
Đây là lão giả chừng năm mươi tuổi, người mặc trường bào trắng như tuyết, quanh thân phát ra khí tức khủng bố, một cường giả Hóa Thần cảnh!
Xoát!
Cuồng Ngạo Thiên bay lên, đối lập cùng lão giả, cười lạnh nói:
– Tần môn chủ, vẫn không nhịn được đi ra à?
Nguyên lai, trường bào lão giả là môn chủ Trường Nhạc Môn – Tần Đình Thúc.
Hắn thủy chung lưu ý võ đài, mắt thấy Mạnh Vô Địch bị tra tấn, Trưởng lão bị thương tổn.
– Cuồng Tông chủ.
Tần Đình Thúc dằn lửa giận, nói:
– Đệ tử bọn ta đã thua, lão hủ muốn mang về liệu thương.
– Phi Dương.
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Trường Nhạc Môn môn chủ tự mình mở miệng, mặt mũi này làm sao cũng phải cho, giao người đi.
– Được.
Vân Phi Dương một chân đá Mạnh Vô Địch bay ra.
Tần Đình Thúc vung tay lên kéo lấy, kìm nén nổi giận trong bụng rời đi.