Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 891
Vân Phi Dương chưa từng quên sứ mệnh xây dựng lại Thần Giới.
Hắn tới tham gia Thi Đấu Thiên Tài còn có một nguyên nhân khác, đó là thừa cơ hội này, nhìn xem có thể phát hiện người mang theo thần hồn hay không.
Quả nhiên không có khiến hắn thất vọng!
Vừa rót Thần lực vào thần hồn la bàn đã bắt đầu vận chuyển.
Nhưng.
Khi ánh sáng ngừng xoay tròn, Vân Phi Dương lại trừng to hai mắt.
Bởi vì, sau khi ánh sáng trên thần hồn trên la bàn ổn định, không chỉ một mà chính là ba cái!
Thời điểm ở Phàm Giới.
Vân Phi Dương dựa vào thần hồn la bàn tìm được Phong Thiếu Ngôn và đám Pháp Tể.
Nhưng có thiếu hụt, không thể đồng thời biểu hiện tại trên la bàn.
Vì thế, Liễu Nhu tốn hao thời gian rất lâu cải tạo thần hồn la bàn, trong phạm vi ngàn dặm bắt được nhiều người mang theo thần hồn.
Càng trâu là.
Quang mang có xanh đỏ hai màu phân chia.
Màu đỏ đại biểu thị thần hồn đã giác tỉnh, màu xanh đại biểu chưa giác tỉnh!
Giờ phút này thần hồn trên la bàn bày ra ba đạo quang mang toàn bộ đều màu đỏ!
– Nói đúng hơn là.
Vân Phi Dương cầm thần hồn la bàn, kích động nói:
– Phạm vi ngàn dặm lấy Băng Tuyết Cung làm trung tâm có ba người mang thần hồn đã giác tỉnh!
“Xoát!”
Hắn khẽ động nguyên niệm gọi Liễu Nhu ra, cười nói:
– Sư tỷ, mau nhìn, ta phát hiện ba thần hồn giác tỉnh giả.
– Nhiều như vậy?
Liễu Nhu ổn định thân thể nhìn về phía thần hồn la bàn, trong đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ hoảng hốt.
Đi vào Tiểu Thần Giới nhiều năm như vậy.
Dù ở Linh Tiêu Phái hay Cuồng Tông, dù đi ra ngoài tu luyện, Vân Phi Dương đều sẽ xuất ra thần hồn la bàn kiểm tra một chút theo thói quen.
Đáng tiếc, tìm mấy năm không tìm được một người.
Ngay hôm nay, đột nhiên phát hiện ba người, hơn nữa còn đều giác tỉnh, điều này khiến Vân Phi Dương mừng rỡ!
– Sư đệ.
Liễu Nhu tỉ mỉ quan sát về sau, phán đoán:
– Ba thần hồn giác tỉnh giả đều bên trong Băng Tuyết Thành.
– Gần như vậy?
Vân Phi Dương suy tư, nói:
– Không phải người của cửu đại tông môn à?
Liễu Nhu nói:
– Tính sơ sơ chắc là đệ tử tham gia Thi Đấu Thiên Tài.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nếu quả thật có thiên tài dự thi là thần hồn giác tỉnh giả, việc này cũng thật thú vị.
Hắn thấy đối mặt đệ tử cửu đại tông môn không có tính khiêu chiến, nếu như pha tạp một vài người giác tỉnh thần hồn mới càng vui thú!
Thông đến Băng Tuyết Cung chủ điện có bậc thang thật dài, một nam tử tướng mạo lạnh lùng từng bước đi tới.
Phía sau hắn cõng một vật chế tạo từ hàn băng, theo tạo hình thì giống như một tòa băng quan!
Người này là đại đệ tử Băng Tuyết Cung, Lâm Dật Phong.
– Lâm sư huynh!
Đệ tử Băng Tuyết Cung đi ngang qua nhao nhao hành lễ, trong ánh mắt có sùng bái.
Lâm Dật Phong có địa vị cực cao tại Băng Tuyết Cung, thực lực phi thường mạnh mẽ, thậm chí không kém gì Trưởng lão!
Rất nhiều đệ tử xem hắn là thần tượng.
Đáng tiếc.
Lâm Dật Phong tính cách trầm mặc ít nói như không nghe thấy, tiếp tục hành tẩu.
“Ai.”
Đệ tử Băng Tuyết Cung nhao nhao lắc đầu thở dài.
Đại sư huynh này thực lực phi phàm, nhưng tính cách quá lạnh lùng, bọn họ đã tập mãi thành thói quen.
– Tống sư huynh.
Một tên đệ tử mới vừa gia nhập Băng Tuyết Cung không bao lâu nhịn không được dò hỏi:
– Tại sao Đại sư huynh một mực cõng băng quan?
Đệ tử gọi Tống sư huynh có tư lịch rất lâu, hắn ngưng trọng nói:
– Bởi vì trong quan tài băng phong tồn người vợ đã chết của Lâm sư huynh.
“A?”
Tên đệ tử kia kinh hãi.
Tống sư huynh kính nể nói:
– Lâm sư huynh là người si tình thế gian ít thấy.
Trong chủ điện.
Một trung niên nam tử tướng mạo nghiêm nghị ngồi trên băng tọa bộc lộ ra khí tức của người ở vị trí cao lâu ngày.
Người này chính là đương đại Cung chủ Băng Tuyết Cung, Thượng Quan Anh.
Không bao lâu.
Lâm Dật Phong đi vào.
Dù đứng trước mặt cung chủ vẫn không nói lời nào, thật giống như không hợp với thế giới này.
– Dật Phong.
Thượng Quan Anh nói:
– Hai ngày sau Thi Đấu Thiên Tài, lấy ngươi đại biểu đệ tử Băng Tuyết Cung xuất chiến.”
“A.”
Lâm Dật Phong ứng một tiếng.
Thượng Quan Anh nói:
– Lần này Thi Đấu Thiên Tài, cửu đại tông môn phái không ít đệ tử kiệt xuất, ngươi phải ứng phó cẩn thận.
– Biết.
Lâm Dật Phong nói:
– Không có việc gì, ta đi trước.
Không đợi Cung chủ đồng ý, hắn tự hành rời đi.
Thượng Quan Anh như quen thuộc đệ tử lạnh lùng này, bất đắc dĩ lắc đầu.
– Nếu không bị tình vây khốn, thực lực tên này còn mạnh hơn hiện tại.
Tây khu Băng Tuyết Cung.
Hồng Linh Phường – một trong thập đại tông môn ở đây.
Thế lực này rất đặc thù.
Bởi vì phường chủ là một mỹ phụ ung dung quý phái, phong vận vẫn còn, tất cả Trưởng lão và đệ tử đều là nữ!
Nội quy đầu tiên của Hồng Linh Phường là không thu nam đệ tử!
Đối với Vân Phi Dương, loại thế lực toàn nữ tử này tuyệt đối là mong mỏi trong lòng.
Giờ phút này.
Trong đình viện, bảy đệ tử Hồng Linh Phường đang múa kiếm.
Áo đỏ tung bay, kiếm pháp linh động, tựa như một đám tiên nữ đang uyển chuyển nhảy múa, đẹp không sao tả xiết.
“Hưu —— “
Đột nhiên, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn bay lượn mà đến, trường kiếm lắc một cái, đánh ra vô số kiếm hoa lộng lẫy.
“Đinh đinh đinh!”
Bội kiếm của bảy đệ tử Hồng Linh Phường nhao nhao rơi xuống, trong con ngươi bộc lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Xoát!”
Bóng người nhỏ nhắn xinh xắn rơi xuống đất.
Đó là một thiếu nữ tuổi chừng mười tám, tướng mạo luôn vui vẻ.
Nàng gọi Nạp Lan Mộc Tuyết, đệ tử xếp hạng cuối cùng của Hồng Linh Phường cũng là người dự thi Thi Đấu Thiên Tài.
– Mộc Tuyết sư muội.
Một nữ đệ tử cười nói:
– Ngươi bây giờ ngày càng lợi hại, tuỳ tiện thì phá giả Thất Tinh Kiếm Trận mà chúng ta bố trí.
– Không có…
Nạp Lan Mộc Tuyết cúi đầu xuống, đỏ mặt nói:
– Là là các sư tỷ đang nhường ta.
– Nha đầu, tự tin lên.
Âm thanh hùng hậu vang lên trong Thức Hải của nàng.
– Kiếm Thần thúc thúc.
Nạp Lan Mộc Tuyết âm thầm kinh ngạc nói:
– Ngài tỉnh?
Nàng có một bí mật.
Chính là trong thân thể nội trú một linh hồn rất mạnh, tự xưng Kiếm Thần, dạy mình rất nhiều kiếm pháp.
Nhưng phần lớn thời gian, Kiếm Thần đều trong trạng thái mê man.
Thanh âm hùng hậu nói:
– Nơi này có một cỗ khí tức quen thuộc, để cho ta đang ngủ say thức tỉnh.
– Khí tức quen thuộc?
Nạp Lan Mộc Tuyết thầm nghĩ:
– Kiếm Thần thúc thúc cũng có bằng hữu?
– Không có.
Thanh âm hùng hậu có chút xuống dốc, nói:
– Thần Giới vỡ nát, ta đã không còn bằng hữu, bây giờ kéo dài hơi tàn còn sống, chỉ vì chờ người Thiên mệnh chọn.
– Người Thiên mệnh chọn?
Nạp Lan Mộc Tuyết hỏi:
– Người nào?
Thanh âm hùng hậu nói:
– Ta quên, chỉ mơ hồ nhớ người kia rất tiện!
Hai người nói chuyện với nhau ở trong lòng.
Ngoại giới, mấy đệ tử Hồng Linh Phường thì nhao nhao lắc đầu.
Người tiểu sư muội này của các nàng thiên tư bất phàm, lý giải đối với kiếm đạo cực kỳ xuất sắc, nhưng quá thẹn thùng, nói chuyện với người sẽ đỏ mặt.
Đây là đồng môn.
Nếu gặp ngoại nhân sợ rằng sẽ xấu hổ trốn mất dép quá.
Cũng không biết Phường chủ nghĩ như thế nào, hết lần này tới lần khác để tiểu sư muội ngại ngùng tham gia Thi Đấu Thiên Tài.
Nếu như đụng phải một tên vô sỉ trên đấu trường, lấy tính cách tiểu sư muội, chắc sẽ bị khi dễ.
– A thiếu.
Vân Đại Tiện Thần xoa cái mũi, buồn bực nói:
– Có người nói xấu ta?
Đình viện Trường Nhạc Môn.
Tần Đình Thúc đang lộ vẻ mặt dị thường khó coi ngồi trong đình đá.
Sau khi cứu Mạnh Vô Địch trở về, theo đại phu chẩn bệnh, mặc dù có thuốc tốt thượng đẳng trị liệu, cũng phải cần sáu, bảy tháng mới có thể khôi phục.
Thi Đấu Thiên Tài chưa bắt đầu đã hao tổn đệ tử, đây không thể nghi ngờ là bi kịch!
Bên cạnh, một nam tử tóc dài dựa vào cây cột, khóe miệng hơi hơi giương lên, tựa cười như không cười nói.
– Cha, để cho con tham gia Thi Đấu Thiên Tài đi.
– Con?
Tần Đình Thúc cự tuyệt:
– Không được.
Tóc dài nam tử thản nhiên nói:
– Không cho con tham gia, chỉ bằng mấy phế vật kia không cách nào báo thù cho Mạnh Vô Địch.
– Đạc Chi.
Tần Đình Thúc chân thành nói:
– Nếu như con tham gia Thi Đấu Thiên Tài bại lộ loại thuộc tính kia trong thân thể, kinh động Tiểu Thần Chủ sẽ rất phiền phức.
– Yên tâm đi.
Tần Đạc Chi cười nói:
– Đối phó hắn, không dùng loại thuộc tính kia đâu.
Tần Đình Thúc trầm tư.
– Cha.
Tần Đạc Chi nói:
– Có người làm nhục đệ tử Trường Nhạc Môn ta, không cho hắn biết thế nào là lễ độ, về sau làm sao lăn lộn tại Tiểu Thần Giới.
Câu nói này để Tần Đình Thúc quyết định, nói:
– Cha hiện tại đi báo danh cho con.
Nói rồi đứng dậy rời đi.
“Răng rắc.”
Tần Đạc Chi nắm quyền đầu, từng đoàn hỏa diễm nóng rực tinh thuần xuất hiện, âm u cười nói:
– Vân Phi Dương, chờ bị hỏa diễm của ta đốt cháy đi!