Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 888
Đậu Tất vốn nghĩ sau khi đưa tam sư đệ về, sau đó sẽ trèo lên lên đài đánh một trận với đệ tử Trường Nhạc Môn!
Nhưng.
Đã không cần thiết.
Bởi vì Vân Phi Dương đang từng bước đi lên đài, quanh thân tản ra hàn ý băng lãnh, con ngươi thấu phát sát cơ nồng đậm!
Thần sắc Đậu Tất và Lam Sấu ngạc nhiên.
Bọn họ chưa từng thấy tứ sư đệ hiện ra khí tức đáng sợ như thế.
Đột nhiên thay đổi đến vô cùng lạ lẫm.
– Không tệ.
Cuồng Ngạo Thiên rất cảm thấy vui mừng.
– Ngắn ngủi một năm đột phá đến Luyện Tâm Kỳ, thật không khiến ta thất vọng.
Hai người Đậu Tất nghe vậy, khóe miệng co giật.
Lúc chia tay với Vân Phi Dương, mọi người đều có suy đoán một năm sau liệu cảnh giới hắn có thể đề cao đến Luyện Tâm Kỳ hay không.
Hiện tại có đáp án, lên thật!
Biểu hiện cường thế trong Long Môn khảo nghiệm, trước nhập Linh Tiêu Phái, sau nhập Cuồng Tông lại khuất nhục đệ tử hai đại tông môn tại Tinh Vân Các.
Sự tích Vân Phi Dương một mực lưu truyền tại Tiểu Thần Giới.
Cho nên khi hắn xuất hiện, từng bước một đi lên đài nhất thời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Chỗ tối, đệ tử và cao tầng các đại tông môn đều cũng đang âm thầm theo dõi.
– Chậc chậc.
Trong trà lâu, Liệt Như Hỏa phẩm một ngụm trà, nói:
– Vân Phi Dương quả thực không tệ, đi vào Tiểu Thần Giới chưa được mấy năm đã đạt tới Luyện Tâm Kỳ.
– Đáng tiếc.
Hướng Thương Thiên lắc đầu, nói:
– Có môn phái không biết trân quý, vậy mà đuổi hắn ra.
Sắc mặt Bạch Thọ Di dị thường khó coi.
Trong lòng của hắn có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể giữ yên lặng.
Vân Phi Dương cuối cùng đứng trên võ đài, con ngươi thủy chung thấu phát sát cơ nồng đậm.
Vào Cuồng Tông đến nay, ba vị sư huynh đối với hắn rất tốt, Hạng Cô còn truyền thụ thuật ẩn nấp, bây giờ bị người khác đánh trọng thương, tự nhiên không thể nhẫn nhịn!
– Ánh mắt tên này thật đáng sợ!
– Chẳng lẽ muốn khởi xướng quyết đấu với đệ tử Trường Nhạc Môn?
– Nhìn khí tức, cảnh giới hắn không khác gì nhiều với đệ tử Cuồng Tông vừa rồi bị ngược, khởi xướng quyết đấu không phải tìm đường chết à.
– Người Cuồng Tông, tìm đường chết cũng không phải mới xuất hiện.
Mọi người nghị luận.
– Hừ.
Mạnh Vô Địch xem thường, lạnh lùng nói:
– Vân Phi Dương, ngươi lên sân khấu muốn cùng ta quyết đấu?
Thời điểm cuồng loạn Hạng Cô, hắn đã nghĩ đến việc đệ tử Cuồng Tông nhất định sẽ tới.
Chỉ là.
Không nghĩ tới lên đài cũng không phải đại đệ tử Đậu Tất, mà chính là gia hỏa đột nhiên xuất hiện này.
Xoát!
Vân Phi Dương nhẹ nhàng vung tay lên, Bán Nguyệt Ma Luân xuất hiện, âm u nói:
– Không phải quyết đấu, là chặt sống ngươi.
Phương pháp chặt tốt nhất là dùng đao!
Đối mặt một gà mờ Luyện Tâm Kỳ tầng tám, trực tiếp vận dụng Ma khí.
Đủ để nhìn ra Vân Phi Dương thật giận!
– Tên này cầm đao hay cung thế?
– Thật muốn chết!
Đệ tử Trường Nhạc Môn giễu cợt cười rộ lên.
Dưới cái nhìn của bọn họ, nếu như so đấu quyền cước, tên này có lẽ còn có chút hi vọng, một khi dùng binh khí thì không còn hi vọng nào nữa.
Vì tham dự thi đấu thiên tài, sư huynh Mạnh Vô Địch vừa được Môn chủ ban thưởng một thanh binh khí Huyền Giai cao cấp!
– Ha ha ha!
Mạnh Vô Địch cười to nói:
– Lăng trì ta, cũng phải nhìn ngươi có bản lãnh hay không!
Nói xong, giữa hai tay hiện ra một thanh trường đao nặng nề.
– Hổ Phách Nhạn Linh Đao!
– Vũ khí Huyền Giai cao phẩm!
– Xem ra, người này hẳn là một trong Vương bài tham gia Thi Đấu Thiên Tài của Trường Nhạc Môn lần này.
Mọi người đồng tình nhìn về phía Vân Phi Dương.
Thực lực Mạnh Vô Địch vốn mạnh lại phối hợp binh khí Huyền Giai cao phẩm, quyết đấu hoàn toàn không có bất kỳ huyền niệm gì.
– Phi Dương.
Đột nhiên, Cuồng Ngạo Thiên mở miệng nói:
– Ngày hôm nay để tất cả mọi người biết, đệ tử Cuồng Tông ta, không thể nhục!
– Hiểu rõ.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng vung Bán Nguyệt Ma Luân.
Hô!
Đao khí xuất hiện thấu phát khí tức rất ôn nhu, bay đến Mạnh Vô Địch!
Đám người cạn lời.
Một đao nhẹ nhàng như thế, còn muốn chặt người ta?
-Hừ.
– Tiểu tử, để ngươi xem một chút, cái gì gọi là đao khí!
Xoát!
Mạnh Vô Địch giơ lên đại đao, hai tay bỗng nhiên dùng lực vung lên.
Vù vù!
Đao khí cường thế xuất hiện trong hư không, như mãnh hổ gào thét phóng tới Vân Phi Dương.
– Thật mạnh!
– Chí ít vượt qua vạn trọng!
Võ giả dưới đài giật mình.
Võ giả Luyện Tâm Kỳ tầng tám vậy mà có thể chém ra đao khí đạt tới vạn trọng, có thể thấy được, nắm giữ một thanh binh khí cao phẩm là trọng yếu bao nhiêu!
– Vân Phi Dương tiêu rồi!
– Một đao kia sợ rằng sẽ chặt hắn thành hai nửa!
Mọi người âm thầm lắc đầu.
Nhưng vào lúc này, đao khí cuồng bạo của Mạnh Vô Địch, nghênh tiếp đao khí nhẹ nhàng của Vân Phi Dương.
– Hưu!
Đao khí nhẹ nhàng hóa giải vạn trọng đao khí, rồi đột nhiên gia tốc, phóng tới Mạnh Vô Địch!
– Cái này. . .
Mọi người giật mình.
Tại sao đao khí yếu ớt kia phá giải được đao khí uy mãnh?
Mạnh Vô Địch cũng kinh hãi, mà khi phục hồi tinh thần, đao khí nhẹ nhàng đã gần trong gang tấc.
– Không tốt!
Hắn biến sắc, không nghĩ nhiều, lúc này nâng đao.
Bành!
Một tiếng vang nhỏ truyền đến.
Hổ Phách Nhạn Linh Đao trên tay Mạnh Vô Địch phân mảnh!
Mọi người hít vào một hơi.
Đao khí nhẹ nhàng kia không chỉ nhẹ nhõm phá vạn trượng đao khí, còn chém vỡ vũ khí Huyền Giai cao cấp, quá đáng sợ!
Đệ tử Trường Nhạc Môn cũng trợn to hai mắt.
Bọn họ thực khó tin, binh khí Mạnh sư huynh cứ như vậy bị đánh nát một cách tuỳ tiện!
Mạnh Vô Địch cũng mộng.
Hắn vốn lòng tin mười phần bằng vũ khí này hắn có thể tỏa sáng tại đại hội.
Kết quả, trơ mắt nhìn nó nát!
– A
Mạnh Vô Địch bi thương kêu to.
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, lãnh đạm nói:
– Đừng đau lòng vũ khí, đau lòng chính ngươi đi.
– Ngươi…
Mạnh Vô Địch hãi nhiên thất sắc.
Hắn hoàn toàn không thấy được, đối phương làm cách nào xuất hiện trước mặt mình!
Xoát!
Đao quang lóe lên!
Một lỗ tai, nương theo máu tươi rơi xuống võ đài.
– A!
Mạnh Vô Địch thống khổ hét thảm.
Xoát!
Lại thêm một đao, tai phải lần nữa bay ra.
Mất đi hai lỗ tai, Mạnh Vô Địch ôm vết thương, thống khổ kêu thảm.
– Đừng nóng vội.
Vân Phi Dương khua Bán Nguyệt Ma Luân, cười lạnh nói:
– Trò vui vừa mới bắt đầu.
Xoát!
Xoát!
Đao quang lấp lóe.
Máu tươi và thịt bay loạn trên võ đài lên.
Chỉ sau một lát công phu, Mạnh Vô Địch khôi ngô cường tráng bị chặt máu thịt be bét, vô cùng thê thảm!
Rất nhiều võ giả co giật khóe miệng.
Ngọa tào.
Vân Phi Dương quá ác!
Thật sự từng đao từng đao lăng trì đệ tử Trường Nhạc Môn!
Xoát!
Xoát!
Vân Phi Dương lại chặt hai đao.
Hai xương bánh chè Mạnh Vô Địch bị trực tiếp gọt sạch, cuối cùng nửa chết nửa sống ngã trên mặt đất!
Ba!
Vân Phi Dương giẫm trên đầu hắn, chỉ đám đệ tử Trường Nhạc Môn còn lại, cười lạnh nói:
– Mạnh sư huynh các ngươi bị ta giẫm dưới chân, muốn báo thù có thể lên quyết đấu với ta.
Ngược một tên chưa đã nghiền!
Dự định toàn ngược đám đệ tử của Trường Nhạc Môn!
– Đáng giận!
Đệ tử Trường Nhạc Môn giận không nhịn nổi.
Nhưng Mạnh sư huynh đã bị ngược người không ra người, quỷ không quỷ, mình đi lên không phải tìm tai vạ!
– Không lên?
Vân Phi Dương lại giẫm một chân Mạnh Vô Địch, cười nói:
– Vậy ta tiếp tục ngược!
– Tiểu tử, thôi cuồng!
Trưởng lão Trường Nhạc Môn rốt cục nhìn không được, từ chỗ tối bay ra, đơn chưởng vung lên, hình thành Chân Long Lực cường thế!
Cuồng Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng, muốn xuất thủ hóa giải.
Sau một khắc, thu hồi suy nghĩ.
Bởi vì,Vân Phi Dương giơ Bán Nguyệt Ma Luân trước một bước chém tới, cũng quát lạnh nói:
– Lão thất phu, cút cho ta!