Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 876
Liễu Nhu giống như từ trận pháp ba động phát hiện ra điều gì chỉ dẫn Vân Phi Dương phương hướng.
Như thế.
Hai người đi trong ám đạo thần bí nửa canh giờ, qua rất nhiều ngã tư đường.
Trong thời gian này, Vân Phi Dương từ đầu tới cuối duy trì cảnh giác, bởi vì hắn không cách nào xác định bên trong ám đạo có cơ quan bẩy rập hay không.
Lại đi trăm bước.
Một trận nhẹ gió thổi tới, trong không khí mang theo mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Vân Phi Dương sợ có độc, vội vàng kéo Liễu Nhu vào lòng cấp tốc hình thành phòng ngự bình chướng quanh thân.
Rõ ràng có thể ngăn trước mặt, nhưng cứ muốn ôm người ta, thật bao giờ cũng muốn chiếm tiện nghi!
“Ai.”
Liễu Nhu thở dài một hơi.
Quan hệ đã phát sinh, bị chiếm tiện nghi như thế cũng chỉ đành nhận.
– Có thể gặp nguy hiểm.
Vân Phi Dương buông nàng ra, nói:
– Nàng ở chỗ này chờ, ta đi qua nhìn một chút.
Liễu Nhu vội nắm tay hắn.
– Trận pháp này có thể công kích, chàng cẩn thận.
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương tự tin cười nói:
– Ta có Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.
Liễu Nhu thả ra hắn, nói:
– Là ta nghĩ nhiều.
Không phải nghĩ nhiều.
Mà vì quá lo lắng cho Vân Phi Dương.
Nếu không, lấy sự thông tuệ của nàng sao không nghĩ ra tên này có chiến giáp tại thân.
Tình cảm giữa nam nữ rất thần kỳ, dù cho Liễu Nhu thông tuệ hơn người, trong lúc vô tình cũng sẽ lâm vào hồ đồ.
Vân Phi Dương đi qua.
Tuy Thái Hư Bạch Kim chiến giáp khoác lên thân nắm giữ phòng ngự cực mạnh, nhưng vẫn từng bước một bước đi.
Liễu Nhu cũng không nhàn rỗi, nàng vươn tay dán trên vách tường, muốn tìm kiếm sơ hở bên trong.
Ám đạo phía trước cũng không thẳng tắp mà có chỗ ngoặt.
Khi Vân Phi Dương đi qua đầu ngã rẽ thì thấy trên đường phía trước nằm la liệt vô số thi thể hư thối.
Nguyên lai, mùi hôi là thi xú!
Vân Phi Dương cũng không e ngại, chỉ ngừng thở, cảnh giác cất bước đi.
Những thi thể hư thối mặc thuần hắc y để hắn trong nháy mắt nhớ tới đám thủ hạ của Hắc Ưng công tử.
Không sai.
Những thi thể này chính là thủ hạ mà Hắc Ưng công tử phái tới thăm dò ám đạo.
Bọn họ nằm rải rác dưới đất, trong tay nắm chặt binh khí đâm vào trái tim của mình.
– Tự sát?
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Nếu như một người tự sát cũng không có gì.
Nhưng hơn hai mươi thi thể, toàn bộ đều lấy binh khí đâm vào cơ thể mình, có cổ quái.
– Nguyên nhân gì để bọn hắn tự sát?
Vân Phi Dương không nghĩ ra.
“Hưu!”
Đột nhiên, một cỗ năng lượng ba động mắt trần có thể thấy từ phía trước ám đạo dập dờn đi ra, phảng phất như sóng nước trên mặt hồ.
Vân Phi Dương sớm có phòng bị, lúc này hình thành phòng ngự bình chướng trước người.
Nhưng năng lượng ba động đột kích dễ như trở bàn tay xuyên thấu kết giới, trong nháy mắt ăn mòn cơ thể hắn.
“Vù vù!”
Khí tức đáng sợ nháy mắt tuôn vào Thức Hải.
– Linh hồn công kích!
Vân Phi Dương kinh hãi vội vàng ổn định tâm thần, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết muốn ngăn chặn đột kích.
Vẫn chậm một bước.
Cỗ khí tức kia gào thét mà đến không thể ngăn cản, trong nháy mắt ăn mòn Thức Hải.
Vân Phi Dương ngốc trệ đứng tại chỗ, tròng mắt ảm đạm như mất đi ý thức.
Liễu Nhu đang tìm sơ hở trận pháp đột nhiên dừng lại.
Ngay vừa rồi.
Nàng cảm thấy được trận pháp trong bức tường rung động có quy luật, giống như cấm chế nào đó vận chuyển.
Nàng nhìn về phía trước, cau mày nói:
– Tựa như một loại linh hồn ba động, sư đệ không có nguy hiểm gì chứ?
– Có nên đi nhìn xem không?
– Không được.
– Sư đệ bảo ta ở chỗ này chờ hắn.
Liễu Nhu rối rắm.
Nàng không sợ nguy hiểm, sợ mình đi qua sẽ mang đến phiền phức cho Vân Phi Dương.
“Đạp.”
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng bước chân.
Liễu Nhu ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời buông lỏng một hơi, bởi vì Vân Phi Dương từ bên trong đi ra.
– Sư đệ.
Nàng đi lên, hỏi thăm.
– Phía trước có cái gì?
Vân Phi Dương không nói gì, cúi đầu, từng bước một đi tới.
Liễu Nhu lại hô:
– Sư…
Đột nhiên, nàng phát hiện Vân Phi Dương đi tới rất cứng ngắc, hai tay buông xuống, giống như ở vào trạng thái mộng du.
Liễu Nhu tài trí hơn người trong nháy mắt kết luận, hắn mất tư duy, bị lực lượng nào đó chi phối!
Cỗ lực lượng này.
Rất có thể quan hệ đến trận pháp run rẩy sinh ra linh hồn ba động vừa rồi!
Không thể không nói.
IQ của Liễu Nhu đủ mạnh.
Muốn đổi thành Mục Oanh và Lương Âm chắc chắn sẽ không nghĩ tới.
Liễu Nhu dừng lại, cũng không ngừng lùi lại, cảnh giác hô to:
– Sư đệ, chàng làm sao thế?
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng, không có bất kỳ hào quang gì, nhìn qua có chút dọa người.
– Xong.
Tâm Liễu Nhu lạnh dần.
Sư đệ quả nhiên bị lực lượng nào đó khống chế, mất đi ý thức, y như cái xác không hồn.
“Hô!”
Vân Phi Dương từng bước một đi tới.
Liễu Nhu chỉ có thể không ngừng lùi lại, liên tục hô:
– Sư đệ, là ta, Liễu Nhu đây, chàng nhanh tỉnh táo lại!
– Chết…
Vân Phi Dương phát ra thanh âm trầm thấp, ánh mắt trống rỗng hiện ra một tia quỷ dị.
Liễu Nhu thấy thế hiểu rõ, lực lượng khống chế sư đệ ra lệnh cho hắn.
“Xoát!”
Vân Phi Dương đưa tay phải ra, cực tốc xông lại.
Tu vi Liễu Nhu cũng không cao, không cách né tránh, cuối cùng bị Vân Phi Dương chế trụ cái cổ trắng noãn.
– Chết…
Vân Phi Dương trói buộc Liễu Nhu, phát ra thanh âm trầm thấp.
“Khục…”
Liễu Nhu bị hắn bóp cổ khó thở, nhưng vẫn hô hoán:
– Sư… Sư đệ…
– Chết…
Vân Phi Dương như không nghe thấy, lực tay dần tăng lên.
Hô hấp Liễu Nhu trở nên gấp rút, sắc mặt cũng tái nhợt, quát:
– Vân… Vân Phi Dương, ngươi muốn giết ngươi nữ nhân của ngươi sao?!
Câu nói này, truyền đến sâu trong tâm linh Vân Phi Dương.
“Hưu —— “
Thức hải đang mất tư duy xẹt qua một đạo quang minh, giống như thái dương từ từ nâng lên muốn loại trừ hết thảy hắc ám đang bao phủ.
Hai mắt Vân Phi Dương trống rỗng hiện ra một tia sáng, thần sắc dữ tợn.
Liễu Nhu nhất thời hiểu rõ, sư đệ còn chưa triệt để đánh mất tư duy, đang chống lại lực lượng khống chế hắn!
Nhất định là lời nói vừa rồi có tác dụng!
Liễu Nhu dùng hết khí lực, kêu to:
– Vân Phi Dương! Ta là nữ nhân của ngươi, ngươi muốn giết ta sao?!
Mỗi một chữ đều truyền vào trong tai Vân Phi Dương xuyên thật sâu vào trong tâm linh.
– Không…
Vân Phi Dương khó khăn buông tay, ôm đầu thống khổ nói:
– Ta… Làm sao lại giết nữ nhân của ta!
“Khục!”
Liễu Nhu co quắp trên mặt đất, gấp rút hô hấp.
Nếu Vân Phi Dương lại dùng thêm chút lực, chắc nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
“A!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương hét thảm.
Hai con ngươi hắn khi thì trống rỗng, khi thì thanh tịnh, tựa hồ đang chống lại lực lượng đáng sợ trong cơ thể.
– Nhu… Nhu nhi!
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, thống khổ nói:
– Nghịch… Nghịch Thiên Quyết… Giúp ta… Hóa giải…
Lời nói còn chưa dứt, tư duy lần nữa phai mờ.
– Nghịch Thiên Quyết! !
Liễu Nhu hiểu rõ, nàng kéo thân thể suy yếu đi tới, tay nhỏ đập vào sau lưng Vân Phi Dương, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.