Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 877
Nhờ Liễu Nhu kêu gọi, Vân Phi Dương khôi phục thanh tỉnh.
Nhưng.
Lực lượng tồn tại bên trong thân thể thực quá khủng bố, để hắn không thể tĩnh tâm vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
Điều duy nhất có thể làm lúc này là để Liễu Nhu cũng tu luyện Nghịch Thiên Quyết đến giúp mình.
Còn về có thể thành công hay không thì không biết.
“Ba!”
Liễu Nhu ngồi xếp bằng xuống, ngọc thủ dán trên lưng Vân Phi Dương, vận chuyển lên Nghịch Thiên Quyết.
Rất nhanh.
Đại tiểu chu thiên tuần hoàn, tâm pháp vận chuyển thành công.
Cùng một thời gian.
Được Nghịch Thiên Quyết của Liễu Nhu dẫn dắt.
Nghịch Thiên Quyết trong người Vân Phi Dương rốt cục bắt đầu tự hành vận chuyển, cũng thuận lợi tuần hoàn đại tiểu chu thiên.
Nghịch Thiên Quyết vận chuyển bắt đầu xua tan và tịnh hóa ngoại lai lực lượng tồn tại bên trong cơ thể.
Một lúc lâu sau.
Tư duy Vân Phi Dương dần dần rõ ràng, hai mắt trống rỗng dần có ánh sáng, khuôn mặt vặn vẹo cũng cuối cùng giãn ra.
Bởi vậy có thể thấy được, vẫn rất có hiệu quả!
“Phốc!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương hé miệng, phun ra một ngụm máu đen.
Sau khi phun máu, linh hồn lực lượng xâm nhập Thức Hải triệt để bị đuổi ra và hóa giải.
“Phù phù.”
Sau lưng vang lên âm thanh.
Vân Phi Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Liễu Nhu sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, hắn vội vàng ôm nàng, cả kinh hỏi:
– Nhu nhi, nàng không sao chứ?
– Không có việc gì.
Liễu Nhu nằm trong ngực hắn, nói:
– Chỉ có chút suy yếu
Phụ trợ một canh giờ để thể xác tinh thần nàng rã rời, nhưng cũng không đáng lo ngại.
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
– Hả?
Đột nhiên, hắn phát hiện trên cổ Liễu Nhu có dấu ngón tay rõ ràng, nhất thời phẫn nộ nói:
– Nhu nhi, ai bóp?!
Liễu Nhu lườm hắn một cái, đáp:
– Chàng bóp chứ ai.
– Ta…ta bóp?
Vân Phi Dương cũng không nhớ sau khi mình mất đi tư duy đã làm chuyện gì.
Khi hắn nghe Liễu Nhu kể ra hết thảy, ôm chặt nàng, vạn phần tự trách nói:
– Thật xin lỗi, xém chút hại nàng rồi.
– Không trách chàng.
Liễu Nhu an ủi hắn.
– Do trận pháp nhiễu loạn tâm thần của chàng.
Nàng nói không sao.
Nhưng Vân Phi Dương ôm Liễu Nhu, thống khổ nói:
– Nếu quả thật làm ra loại việc này, đời ta cũng không tha thứ cho mình.
Nghịch lân của hắn nữ nhân mình.
Bất luận kẻ nào đều không thể thương tổn bao gồm chính mình!
Tâm tình Vân Phi Dương hiện tại rất tệ, vẫn luôn tự trách.
Phải biết.
Cái này còn đáng sợ hơn khi nhập ma trong mảnh đất thí luyện.
Dù sao, khi đó chỉ lạnh lùng đối đãi với Lâm Chỉ Khê, lần này muốn giết Liễu Nhu, mà xém chút đã làm được!
– Phiền phức.
Liễu Nhu cau mày, thầm nghĩ:
– Tên này khẳng định đang tự trách, tâm cảnh vừa loạn, rất dễ dàng dẫn phát tâm ma!
Tâm cảnh cực kỳ trọng yếu.
Bao nhiêu thiên tài, bao nhiêu cường giả vì khoog thể ổn định tâm cảnh bị tâm ma quấy rối, tẩu hỏa nhập ma.
– Sư đệ.
Liễu Nhu nhẹ nhàng đi tới, bưng lấy mặt hắn nói:
– Trên cái thế giới này không có nhiều nếu như như vậy, chàng không có giết ta, ta còn sống rất tốt.
Một câu có thể giết người cũng có thể cứu người.
Nghe Liễu Nhu nói, Vân Phi Dương nỉ non.
– Không sai, không có nếu như, nàng còn sống!
Liễu Nhu tiếp tục nói:
– Sư đệ, chàng bây giờ cần tìm kẻ cầm đầu!
– Kẻ cầm đầu?
Trong con ngươi Vân Phi Dương hiện ra tia lạnh lùng, cả giận nói:
– Mẹ kiếp, lão tử muốn phá nát tòa trận pháp này để nó triệt để không còn tồn tại!
Xém chút thất thủ giết Liễu Nhu, khẳng định có quan hệ với trận pháp.
Liễu Nhu âm thầm buông lỏng một hơi.
Còn tốt, tên này trải qua vạn năm trấn áp, tâm cảnh cực mạnh, nếu không, một hai câu rất khó kéo hắn trở về từ trong tự trách.
Vân Phi Dương thanh tỉnh.
Nhưng như thế nào mới có thể phá giải trận pháp là vấn đề lớn.
– Sư đệ.
Liễu Nhu nói:
– Ta dựa theo linh hồn ba động vừa rồi nhìn trộm ra được tòa trận pháp này cần phải có ngoại trí mắt trận khu động vận chuyển.
– Ngoại trí mắt trận?
Vân Phi Dương vui vẻ.
Mắt trận của trận pháp chia làm bên trong và bên ngoài.
Mắt trận bên trong giấu trong trận tuyến, chỉ có phá giải, nguyên niệm dung nhập vào trong trận pháp mới có thể tìm được.
Ngoại trí mắt trận khác biệt.
Nó chỉ ở trong trận pháp.
Mà một khi tìm được ngoại trí mắt trận, chẳng khác nào chưởng khống toàn bộ trận pháp, muốn hủy diệt cũng dễ như trở bàn tay.
Vân Phi Dương hỏi:
– Nhu nhi, có thể tìm ra sao?
Liễu Nhu nói:
– Nhất định phải không ngừng phát động một ít cơ quan, mới có thể dựa theo ba động tìm được vị trí chính xác.
– Hiểu rõ.
Vân Phi Dương ôm nàng, nói:
– Vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, chúng ta tiếp tục đi tới.
– Ừm.
Liễu Nhu nghe lời vận chuyển tâm pháp.
Rất nhanh.
Hai người tới trước ám đạo chất đầy thi thể hư thối.
Kiếp trước Liễu Nhu là Trí Tuệ Chi Thần, nàng có thích ứng cực mạnh đối với hình ảnh khiến người ta buồn nôn này.
Nàng nhìn vô số cỗ thi thể, nói:
– Làm sao đều tự sát?
Vân Phi Dương ngưng trọng nói:
– Chắc giống như ta, bị khống chế tư duy, sau cùng giết chết chính mình.
“Hô!”
Đột nhiên, một gợn sóng năng lượng mắt trần có thể thấy lại xuất hiện.
– Không tốt.
Vân Phi Dương biến sắc, lúc này vận chuyển Nghịch Thiên Quyết tới cực hạn, cũng vững vàng thủ tâm thần.
Kỳ quái là cỗ năng lượng này đảo qua người hắn cũng không xâm nhập thể nội.
– Hả?
Vân Phi Dương nao nao.
– Sư…sư đệ…
Đột nhiên, Liễu Nhu trong ngực hơi run rẩy, nói:
– Có linh hồn lực ăn mòn tư duy ta.
Vân Phi Dương chế trụ cổ tay nàng, nói:
– Ta giúp nàng hóa giải.
Sau nửa canh giờ.
Lực lượng trong cơ thể Liễu Nhu bị hai người hợp lực vận chuyển Nghịch Thiên Quyết thanh trừ.
– Không nghĩ tới.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nghịch Thiên Quyết còn có thể vận chuyển lẫn nhau.
Liễu Nhu khôi phục lại cũng sợ hãi than.
– Sư tôn chàng quá lợi hại, sáng tạo ra tâm pháp nghịch thiên như thế.
“Hô!”
Đột nhiên, lại có một cỗ năng lượng ba động cuốn tới, nhưng đảo qua hai người, lại không tác động đến nữa.
– Ta hiểu rồi.
Vân Phi Dương nói:
– Linh hồn công kích này chỉ có thể khống chế tư duy chúng ta một lần, chỉ cần bị hóa giải thì sẽ không còn có hiệu.
Cũng không lâu lắm, linh hồn năng lượng ba động lần nữa xẹt qua bên cạnh hai người.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương ôm Liễu Nhu bước qua vô số cỗ thi thể tiếp tục lên đường.
Rất nhanh.
Hai người lại một lần đứng trước một ngã tư.
Trong lúc này, linh hồn ba động cách mỗi mấy lần hít thở sẽ khuếch tán mà đến.
– Sư đệ.
Liễu Nhu nhảy xuống, giơ tay lên dán trên vách tường, nói:
– Linh hồn công kích có quy luật xuất hiện, ta nhìn xem có thể dựa vào ba động tìm ra ngoại trí mắt trận hay không.
– Được.
Vân Phi Dương đi tới, cảnh giác chú ý bốn phía.
“Hô!”
Năng lượng ba động như gợn sóng khuếch tán đến.
Liễu Nhu trong nháy mắt bắt được trận pháp trong khoảnh khắc vận chuyển, nàng chỉ cánh trái, nói:
– Sư đệ, con đường này!
Vân Phi Dương dẫn nàng đi qua.
Như thế, dựa vào linh hồn ba động không ngừng sinh ra, hai người đi ước chừng nửa canh giờ, đứng tại cuối đường ám đạo.
Nơi đó có một cầu thang đá phía trên bày một vật.
– Ngọa tào!
Vân Phi Dương há to mồm.
Bởi vì, đồ vật trên bệ đá, theo hình thái mà xem thì nó tựa như Linh Mẫu Thạch, nhưng thể trạng lại to như quả dưa hấu to!
Liễu Nhu che miệng cả kinh hô.
– Không phải Linh Hoàng Thạch đó chứ?