Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 875
Thông đạo trong sơn động rất dài.
Vân Phi Dương theo phía sau đi đại khái hai ba dặm mới tiến vào một động phủ không lớn.
Bên trong ngoại trừ đặt một giường đá băng lãnh lại không có ai.
– Tiểu tử.
Vân Phi Dương nhíu mày nói:
– Bảo vật đâu?
Hắn cảm giác mình bị đùa nghịch.
Hắc Ưng công tử vội vàng chỉ giường đá, nói:
– Chân công tử, giường đá có huyền cơ, bảo vật bên trong ám đạo!
“Hừ.”
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
– Đừng giở trò, nếu không ta sẽ để ngươi sống không bằng chết.
– Không dám, không dám!
Hắc Ưng công tử, nói:
– Ta đi mở ám đạo.
Nói rồi cẩn thận từng li từng tí đi đến trước giường đá, nhẹ nhàng chạm vào mặt đá băng lãnh.
“Oanh!”
Giường đá run rẩy kịch liệt mở ra một miệng hang, độ rộng chỉ có thể cho một người đi vào.
“Hô!”
Từng trận gió lạnh thổi ra từ bên trong.
Vân Phi Dương đi lên trước, nguyên niệm bao phủ, lại không cách nào xông vào giống như bị lực lượng nào đó ngăn cản.
Dưới đó rất tối cũng rất cổ quái.
Càng cổ quái càng khiến người ta hiếu kỳ.
Vân Phi Dương cảm giác hứng thú, hắn thản nhiên nói:
– Đi xuống.
Hắc Ưng công tử không có quyền phủ quyết, chỉ có thể khom lưng chui vào.
Bất quá.
Khi tiến vào cửa ngầm, trong con ngươi hắn lấp lóe vẻ hưng phấn, phảng phất như vui mừng khi kế hoạch đã thành công.
Vân Phi Dương cũng không cảm thấy được.
Bởi vì giờ phút này, hắn đang điều động Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.
Địa phương kỳ quái tràn ngập thần bí, có thể tràn ngập nguy hiểm, hắn nhất định phải sớm đề phòng đối mặt với biến cố bất chợt.
Rất nhanh.
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp đã khoác lên người.
Vân Phi Dương lúc này mới yên tâm theo vào.
Nhưng.
Khi hắn chui vào lại phát hiện, Hắc Ưng công tử tiến vào trước đã mất tích.
– Chạy?
Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng, lúc này theo thông đạo đuổi theo.
Hắn thấy Chân Long hạch tên kia bị thu sạch, thân thể suy yếu, coi như chạy cũng chạy không bao xa.
“Oanh!”
Đi chưa được mấy bước, cửa ngầm thông hướng ngoại giới bị phong tỏa.
Vân Phi Dương cũng không để ý.
Hắn tiếp tục đi tới, đại khái đi hơn mười bước, đứng trước một giao lộ.
– Có hơi phiền toái.
Nơi đây có lực lượng nào đó ngăn cách nguyên niệm, bây giờ lại xuất hiện rất nhiều đường, muốn tìm được Hắc Ưng công tử, khẳng định vô cùng khó khăn.
– Đường này đi.”
Do dự một chút, Vân Phi Dương lựa chọn cánh trái.
Như thế, hắn và Hắc Ưng công tử càng kéo càng xa, bởi vì tên kia chạy trốn theo đường bên phải.
Trong đường hầm bên phải.
Hắc Ưng công tử áp sát vào mép tường, một nín thở, một bên âm thầm cầu nguyện tên kia đuổi theo hướng khác.
Ước chừng một lát.
Xác định Vân Phi Dương không có xuất hiện, Hắc Ưng công tử hưng phấn nói:
– Tên kia khẳng định chọn hai giao lộ khác!
“Haha.”
– Hắn sẽ mất phương hướng!
Hang động dưới giường đá có rất nhiều giao lộ rắc rối phức tạp, một bước đi nhầm sẽ từng bước đi nhầm.
Nhẹ thì quay tới quay lui sau đó quay về.
Nặng thì vĩnh viễn mất phương hướng trong đường hầm, không thể rời đi.
Mấy năm trước, Hắc Ưng công tử phát hiện ám đạo trong Thạch giường, từng nhiều lần điều động thủ hạ thăm dò, kết quả, còn sống đi ra rất rất ít.
Về sau hắn nghĩ biện pháp, tỉ như cho thủ hạ buộc dây thừng hoặc làm dấu hiệu trên vách tường.
Đáng tiếc.
Vẫn thất bại.
Thu hồi dây thừng võ giả tiến vào thăm dò biến mất.
Dấu hiệu cũng sẽ tự dưng biến mất!
Nhiều năm như vậy, hi sinh mấy chục thủ hạ, Hắc Ưng công tử vẫn có thu hoạch.
Chính là muốn an toàn rời đi, đến giao lộ đầu tiên nhất định phải đi về phía bên phải, nếu không, tùy ý một con đường cũng có thể để võ giả mất phương hướng.
Bây giờ, hắn đứng ở giao lộ bên phải không thấy Vân Phi Dương xuất hiện, kết luận đối phương lựa chọn con đường khác.
“Hừ.”
Hắc Ưng công tử cười lạnh nói:
– Tiểu tử, chậm rãi lạc đường đi, vận khí tốt có lẽ còn sống đi ra.
Hơi nghỉ ngơi một hồi có chút khí lực kéo thân thể suy yếu tiếp tục tiến lên.
Cũng không lâu lắm.
Hắc Ưng công tử đi ra vách đá cửa ngầm dốc đứng, theo thạch lộ tiếp tục đi về trước.
Hắn không cách nào xác định thần bí ám đạo này có thể vây khốn tên kia hay không.
Việc cấp bách của mình là rời khỏi Hắc Ưng cốc, tìm chỗ an toàn ẩn trốn, ngưng tụ bồi dưỡng lại Chân Long hạch đã khô kiệt.
Trong đường hầm.
Vân Phi Dương đi chưa đến trăm bước đã dừng lại, bởi vì phía trước lại xuất hiện một ngã tư!
– Mê cung?
Hắn cười nhạt một tiếng, gọi ra Bán Nguyệt Ma Luân.
Đối với tình huống này, phương pháp tốt nhất là làm dấu hiệu, để tránh đi tới đi lui, một hồi lại quay về chỗ cũ.
“Bành!”
Một đao chém xuống.
Trên vách đã chỉ hiện ra một dấu vết rất nhạt.
– Sạc.
Vân Phi Dương trừng mắt.
Ma khí sắc bén như Bán Nguyệt Ma Luân cũng không chém nổi vách tường, nói đùa cái gì thế!
– Có gì đó quái lạ.
Hắn giơ tay lên dán trên vách tường, cảm thấy có sóng chấn động truyền đến, sau đó suy đoán.
– Không phải trận pháp đó chứ?
Trong đây tuy ngăn cách nguyên niệm, nhưng lại có thể câu thông Phi Dương đại lục, sau khi phán đoán bức tường có trận pháp, Vân Phi Dương gọi Liễu Nhu ra.
– Không sai.
Liễu Nhu dán ngọc thủ trên vách tường, sau khi tra xét rõ ràng khẳng định:
– Bên trong bức tường ẩn giấu đi một loại trận pháp nào đó.
– Nói đúng hơn.
Nàng nhìn về ngã tư đường phía trước, nói:
– Tất cả nơi này đều do trận pháp biến hóa ra.
– Khó trách.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
– Sau khi tiến vào đây, nguyên niệm ta không cách nào lan tràn.
Liễu Nhu chân thành nói:
– Sư đệ, trận pháp nơi này rất cao cấp, cần phải đạt tới Địa Giai!
– Mạnh như vậy?
Vân Phi Dương kinh ngạc không thôi.
Đẳng cấp trận pháp Tiểu Thần Giới cũng lấy Thiên, Địa, Huyền, Hoàng phân chia.
Địa giai đã phi thường cường đại!
Liễu Nhu bố trí thuần nguyên lực đại trận dựa theo đẳng cấp phân chia cũng vẻn vẹn mới đến Huyền Giai.
“Ba.”
Vân Phi Dương vỗ tay, nhếch miệng cười nói:
– Nơi đây khẳng định cất giấu đồ tốt, nếu không, ai sẽ nhàn đến phát chán bố trí một tòa Địa giai trận pháp!
Hắn đã không thèm để ý đến Hắc Ưng công tử.
Mà tràn đầy chờ mong bên trong có vật gì tốt!
– Nhu nhi.
Vân Phi Dương nói:
– Có thể phá giải trận pháp không?
Liễu Nhu lắc đầu.
– cấp bậc Trận Pháp quá cao, muốn phá giải, cần thời gian.”
– Bao lâu.
– Nửa tháng.
– Lâu như vậy?
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Khoảng cách thi đấu thiên tài mở ra chỉ còn lại một tháng, hắn sợ không đến kịp.
Liễu Nhu cười nói:
– Nếu như tìm được sơ hở trận pháp có lẽ sẽ phá giải trong năm ba ngày.
– Sơ hở?
Vân Phi Dương hỏi:
– Làm sao tìm được?
Liễu Nhu nhìn về phía giao lộ, nói:
– Chúng ta có thể vừa đi vừa tìm kiếm, có lẽ sẽ có phát hiện đây.
– Tốt.
Vân Phi Dương mang theo nàng, dựa vào cảm giác lựa chọn một con đường tiến lên.
Lại đi lát nữa.
Hai người lần nữa đứng trước một ngã tư.
Một đường đi tới.
Liễu Nhu thủy chung giơ tay chạm vào vách tường, khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư.
Vân Phi Dương suy tư:
– Đi con đường nào đây?
Đột nhiên, Liễu Nhu như phát giác được gì đó chỉ con đường ngay phía trước:
– Đi đường này!