Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 874
Hàn Phi Điêu chạy.
Giữa không trung chỉ còn lại có Hắc Ưng công tử.
Giờ phút này, hắn khóc không ra nước mắt.
Điêu ca Khai Khiếu kỳ cũng bị chém thụ thương, sau đó hoảng chạy mất, mình hôm nay khẳng định chết chắc!
“Xoát!”
Đột nhiên, Hắc Ưng công tử dùng hết khí lực sau cùng cấp tốc chạy trốn.
Hắn không muốn chết.
Dù biết rõ trốn không thoát cũng muốn thử một lần!
Đáng tiếc luân phiên tiêu hao, tốc độ của hắn kém xa trước kia, rất nhanh đã bị Vân Phi Dương ngăn lại.
– Ngươi
Hắc Ưng công tử dừng lại, con ngươi hiện ra vẻ hoảng sợ.
“Xoát!”
Vân Phi Dương giơ Bán Nguyệt Ma Luân, trong ánh mắt hiện ra sát cơ lạnh lùng, nói:
– Tạp chủng, chịu chết đi.
Hắc Ưng công tử nhanh khóc, nói:
– Ca, đừng giết ta!
Trong sơn cốc.
Vân Phi Dương xếp bằng trên đá lớn điên cuồng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
Bên trong thân thể.
Bàng bạc Lôi thuộc tính không ngừng bị luyện hóa dung nhập vào Thuần Nguyên Hạch lớn mạnh lấy Lôi thuộc tính của mình.
“Hô!”
Sau nửa canh giờ, quanh thân Vân Phi Dương bộc phát ra khí thế tấn cấp.
Cuối cùng, Lôi hệ không ngừng lớn mạnh thuận lợi từ Luyện Tâm Kỳ tầng năm đột phá đến tầng sáu!
– Thoải mái.
Vân Phi Dương mở mắt, khóe miệng hiện ra mỉm cười.
Đột phá đến tầng sáu có thể cảm giác được, thuần nguyên lực bên trong Thuần Nguyên Hạch lại có đề bạt không nhỏ.
Hắn thoải mái.
Hắc Ưng công tử nằm vào dưới tảng đá lớn lại miệng sùi bọt mép, nửa chết nửa sống.
Năng lượng bên trong Chân Long hạch của tên này bị Vân Phi Dương thu sạch.
Mất đi toàn bộ Lôi hệ, hắn hiện tại tựa như phế nhân, mà một lần nữa ngưng tụ tới đỉnh phong, chỉ sợ cần thời gian rất lâu.
“Ai.”
Vân Phi Dương đứng lên, lắc đầu nói:
– Lôi thuộc tính bàng bạc như thế chỉ có thể hấp thu một phần mười, không phải vậy, đột phá đến tầng tám tầng chín cũng không phải việc khó.
Cưỡng ép thu thuộc tính của người khác rất nghịch thiên, nhưng để trở thành năng lượng cho chính mình sử dụng lại rất ít.
Đã không tệ.
Nếu như dựa vào hấp thu linh thạch, đột phá tầng sáu, không chỉ cần rất nhiều, còn phải cần thời gian nhất định.
Vân Phi Dương nhảy xuống cự thạch, đứng trước mặt Hắc Ưng công tử, Bán Nguyệt Ma Luân hiện lên trong tay, nói:
– Ngươi đã không có bất kỳ giá trị gì nữa.
“Khác khác”
Hắc Ưng công tử hoảng sợ nói:
– Đừng giết ta!
Vân Phi Dương cười nói:
– Muốn mạng sống, phải xem ngươi, có giá trị hay không?
– Có
Hắc Ưng công tử nói:
– Ta…ta có giá trị, trong không gian giới chỉ có 100 ngàn linh thạch, có các loại thiên tài địa bảo!
Chỉ cần có thể sống sót, hắn nguyện ý dâng lên toàn bộ vốn liếng tích trữ những năm gần đây.
“Xoát!”
Vân Phi Dương vung Bán Nguyệt Ma Luân, mũi đao chạm cằm hắn, nói:
– Những thứ này không đủ để ngươi sống sót.
Âm thanh rất lạnh giống như tùy thời đâm xuống.
Hắc Ưng công tử bị dọa không dám nhúc nhích, nói:
– Ta ta còn có một bí mật, tha ta, ta cho ngươi biết!
Vân Phi Dương hứng thú hỏi:
– Bí mật gì?
Hắc Ưng công tử đè ép hoảng sợ, nói:
– Chỉ chỉ cần ngươi tha cho ta, ta sẽ nói bí mật cho ngươi.
Hắn thấy đây là hi vọng sống sót duy nhất của mình.
Nhưng.
Vân Phi Dương vung đao tại vạch ra một đạo vết thương trước ngực hắn, máu tươi đột nhiên phun trào.
“A!”
Hắc Ưng công tử dữ tợn kêu thảm.
Thần binh lợi khí như Bán Nguyệt Ma Luân vạch phá bắp thịt mang đến cảm giác rất thống khổ.
Mục quang Vân Phi Dương lãnh lệ, nói:
– Ngươi bây giờ, không có tư cách bàn điều kiện với ta, hoặc muốn chết, hoặc nói.
– Ta…ta nói!
Sơn cốc.
Hàn Phi Điêu đắng chát treo giữa không trung.
Ngay phía trước hắn, Vân Phi Dương cầm trong tay Bán Nguyệt Ma Luân, trên mặt mang theo nhàn nhạt mỉm cười, nói:
– Ngươi không phải muốn lấy đầu trên cổ ta à?
Giải quyết hết Hắc Ưng công tử xong, tên này cũng muốn tính toán sổ sách với Hàn Phi Điêu.
Nắm giữ Bán Nguyệt Ma Luân, mặc dù đối mặt Khai Khiếu kỳ, Vân Phi Dương cũng không e ngại.
Hàn Phi Điêu cũng biết.
Tên này có Thiên giai binh khí, mình và hắn đánh nhau, lành ít dữ nhiều, cho nên chắp tay nói:
– Chân công tử, Hàn mỗ vừa rồi vô ý mạo phạm, xin hãy tha lỗi.
“Hừ.”
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
– Một câu vô ý mạo phạm thì có thể được ta tha thứ, ngươi cho rằng có thể?
– Cái này…
Hàn Phi Điêu sụp đổ.
Vân Phi Dương phất phất Bán Nguyệt Ma Luân, nói:
– Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc hai ta đánh một trận, hoặc lấy chút linh thạch đền bù tổn thất.
Tên này rốt cục lộ ra nguyên hình.
Mục đích cũng chỉ là lừa bịp võ giả Khai Khiếu kỳ này, dù sao muốn giết hắn thì phải rất tốn công tốn sức.
Hàn Phi Điêu e ngại thân phận đối phương và Thiên giai vũ khí, vội vàng cầu hoà.
– Hàn mỗ nguyện bồi thường, mời Chân công tử ra giá!
Vân Phi Dương nói:
– 50 ngàn linh thạch.
– Tốt!
Hàn Phi Điêu nhịn đau cắt thịt giao ra 50 ngàn linh thạch.
Vân Phi Dương thu linh thạch cũng không nói nhãm, mang theo Hắc Ưng công tử rời đi.
“Ai.”
Hàn Phi Điêu đắng chát lắc đầu.
Vốn cho rằng có thể kiếm lời 50 ngàn linh thạch từ Hắc Ưng công tử, chưa từng nghĩ ngược lại, mình phải lấy số đó bù vào.
Hắn tự an ủi mình:
– Tiện thể mua một cái giáo huấn đi.
Vân Phi Dương cũng không có trở về Tuyết Ưng Sơn.
Hắn nắm lấy Hắc Ưng công tử, ngự không phi hành sau hai canh giờ, đứng trong một u cốc chỗ bốn bề toàn núi.
Nơi đây chính là Hắc Ưng cốc, khu vực của Hắc Ưng công tử.
Sở dĩ tới đây vì trong u cốc cất giấu bảo vật, cũng chính là bí mật mà Hắc Ưng công tử nói tới.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương nói:
– Dẫn đường.
– Tốt
Hắc Ưng công tử kéo lấy thân thể suy yếu, kinh hồn bạt vía đi trước dẫn đường.
Hai người dọc theo thông lộ phức tạp đi khoảng nửa canh giờ ngừng trước cổng chính một sơn trại.
– Công tử!
Võ giả trên tháp Canh thượng kinh hô.
Hắc Ưng công tử dùng hết khí lực, nói:
– Nhanh mở cửa trại.
“Dát!”
Trại cửa mở ra.
Vân Phi Dương theo Hắc Ưng công tử đi vào.
“Xoát xoát!”
Mười mấy tên thủ hạ nhao nhao vây quanh.
Bọn họ cầm binh khí trong tay, căm tức nhìn người trẻ tuổi lạ lẫm theo sau lão đại.
Vân Phi Dương cười nhạt nói:
– Hình như thủ hạ ngươi không hoan nghênh ta.
– Một lũ hỗn đản!
Hắc Ưng công tử giận dữ, yếu ớt nói:
– Cút qua một bên cho ta!
– Vâng!
Mọi người rút lui.
Đằng sau Hắc Ưng trại là vách núi dốc đứng cheo leo, một sơn lộ uốn lượn gập ghềnh đi lên phía trên.
Hắc Ưng công tử mang theo Vân Phi Dương đi lên.
Cũng không lâu lắm.
Hai người đứng ở giữa vách đá, mà nơi đó lại có lấy một sơn động.
– Chân công tử.
Hắc Ưng công tử chỉ vào bên trong nói:
– Bảo vật ở bên trong!
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Từ khi tiến vào Hắc Ưng cốc, hắn vẫn phóng thích nguyên niệm cũng không phát hiện trên vách đá ẩn giấu sơn động.
– Chắc có một bình chướng nào đó ngăn cách nguyên niệm.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
– Đi vào.
– Vâng.
Hắc Ưng công tử không dám ngỗ nghịch, lúc này chui vào bên trong.
Vân Phi Dương sợ tên này ra vẻ, vội vàng đuổi theo, cũng bảo trì đầy đủ tính cảnh giác.
Trong sơn động, một mảnh đen kịt.
Nhưng Vân Phi Dương có thể thấy rõ hết thảy.
Rất nhanh, theo vếch ngấn hai bên vách đá phán đoán, sơn động cũng không phải do thiên nhiên hình thành mà do người mở.
– Chẳng lẽ.
Hắn âm thầm suy đoán.
– Đây là động phủ của một cường giả đã từng tu luyện?