Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 872
Vân Phi Dương biểu hiện ra cường hãn rung động Mục Thiến Vũ cũng rung động võ giả Tuyết Tước Cung cùng Hắc Ưng cốc.
– Công tử!
Võ giả Hắc Ưng cốc, nhao nhao đuổi theo.
Xác thực mà nói.
Khi ý thức được công tử chạy trốn, bọn họ cũng chuồn đi!
Mục Thiến Vũ cũng không có để cho thủ hạ đuổi theo, mà nói thầm:
– Tên kia có phải đang ẩn tàng cảnh giới, thực lực chân chính đã đến Chân Long kỳ hoặc cao hơn?
Có thể chống đỡ được hai đòn tấn công trăm trọng Chân Long lực, còn tự do phi hành.
Hoài nghi như thế không có gì khó hiểu.
Trên thực tế, Vân Phi Dương một bên đi đường, một bên thu linh thạch, cảnh giới bây giờ chưa đến Luyện Tâm Kỳ tầng năm.
– Đáng giận!
Mục Thiến Vũ cắn răng nói:
– Đá trúng thiết bản!
Nàng cho rằng, tên kia giải quyết xong Hắc Ưng công tử sẽ đến lượt mình.
– Đầu…đầu đau quá.
Đột nhiên đằng sau vang lên âm thanh.
Mục Thiến Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu nữ oa thủy chung ngủ say hoảng hốt mộng mị đứng lên.
Trầm Tiểu Vũ loại trừ đau đầu, quét mắt nhìn xung quanh, hỏi:
– Vân thúc đâu?
Vân thúc?
Mục Thiến Vũ vui vẻ trong lòng, nói:
– Nữ oa này là cháu gái tên kia, như thế dễ làm!
Nàng đi qua cười nói:
– Cô tỉnh rồi?
– Ừm?
Nhìn nữ nhân xa lạ, Trầm Tiểu Vũ mờ mịt hỏi:
– Cô là ai?
– Ta là bằng hữu của Vân thúc cô.
Bầu trời.
Hắc Ưng công tử hóa thành một đạo lưu quang cực tốc chạy trốn.
Giờ phút này, hắn thật bị Vân Phi Dương dọa sợ, tâm lý chỉ có một ý niệm, thoát khỏi yêu quái đáng sợ kia!
Nhưng.
Nguyên niệm quét qua phía sau.
Chỉ thấy người tuổi trẻ kia lấy tốc độ không kém hơn mình đuổi theo.
Hắc Ưng công tử nhất thời khóc không ra nước mắt.
Cũng âm thầm hối hận tại sao mình hôm nay đến Tuyết Tước Sơn, còn không bằng ngủ trong cốc cho rồi.
– Tạp chủng!
Vân Phi Dương đuổi theo sau nói:
– Ngươi không thoát, dừng lại chịu chết!
– Đáng giận!
Hắc Ưng công tử cắn răng, tăng tốc lần nữa!
“Hưu!”
“Hưu!”
Bầu trời trình diễn một trận quyết đấu tốc độ.
Không hề nghi ngờ, trải qua chín lần Thối Cốt, lại lịch luyện trong Cửu Long Cấm Trận, Vân Phi Dương hơn một bậc tại phương diện tốc độ!
Vẻn vẹn hai phút đồng hồ.
Khoảng cách hai người rút ngắn chỉ còn vài dặm.
Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, lòng Hắc Ưng công tử nóng như lửa đốt nói:
– Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp!
Đột nhiên.
Hắn nghĩ đến cái gì, nói:
– Đi tìm Điêu ca, hắn nhất định có thể cứu ta!
Nghĩ đến đó.
Thân pháp khẽ chuyển chạy trốn về phía Đông.
Vân Phi Dương đuổi theo sau không bỏ, cười lạnh nói:
– Tạp chủng, ngươi chạy đến chân trời góc biển, lão tử cũng có thể đuổi kịp!
Khoảng cách này.
Tế ra Bán Nguyệt Ma Luân đủ để chém giết Hắc Ưng công tử.
Nhưng trong thân thể đối phương có bàng bạc Lôi thuộc tính, chém giết rất phí, không bằng hấp thu toàn bộ!
Năm trăm dặm bên ngoài Tuyết Tước Sơn có sơn mạch rắc rối phức tạp, kéo dài không dứt, được thế nhân gọi là Băng Tuyết Sơn Mạch.
“Hưu!”
Hắc Ưng công tử cực tốc đào mệnh xuất hiện trên không dãy núi này.
Vân Phi Dương cũng đuổi tới.
Khoảng cách bây giờ giữa hai người chỉ có hơn mười trượng!
“Tê tê!”
Hắc Ưng công tử một bên trốn, một bên ngưng tụ ánh lôi, đập tới Vân Phi Dương.
Hắn không muốn đả thương địch thủ, chỉ muốn trì hoãn thời gian.
Quả nhiên.
Nguyên niệm Vân Phi Dương bao phủ, sau khi triệt để hấp thu ánh lôi thì khoảng cách đến Hắc Ưng công tử được kéo ra không ít.
“Hừ.”
– Lão tử ngược lại muốn xem ngươi có bao nhiêu Lôi thuộc tính!
Vân Phi Dương lần nữa đuổi theo, như tính toán chậm rãi mài chết tên này.
Nhưng vào lúc này.
Hắc Ưng công tử chạy trốn tới trên một sơn cốc, tê tâm liệt phế hô lớn:
– Điêu ca, cứu ta!!
Thanh âm vang lên trong núi, dư âm quanh quẩn thật lâu chưa tiêu.
“Xoát!”
Đột nhiên, một bóng người lao ra sơn cốc đứng giữa không trung, đó là một trung niên râu quai nón, ánh mắt thâm thúy.
Người này tên Hàn Phi Điêu.
Nhưng tất cả võ giả đều khách khí gọi hắn là Điêu ca.
Thấy Hàn Phi Điêu xuất hiện, Hắc Ưng công tử giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, vội vàng tiến lên.
Vân Phi Dương dừng lại.
Hắn cảm giác được trung niên râu quai nón trước mặt rất mạnh, chí ít đạt tới Khai Khiếu kỳ!
– Khó trách tên kia lại mất mạng chạy trốn qua hướng này, nguyên lai là tìm cứu binh.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Dù tìm cứu binh, hôm nay hắn nhất định phải để gia hỏa dám gọi mình là tạp chủng này phải chết.
“Haha.”
Hàn Phi Điêu cười to nói:
– Hắc Ưng lão đệ, sao ngươi chật vật như vậy.
Hắc Ưng công tử thở hồng hộc chắp tay nói:
– Tiểu đệ gặp nạn, còn mời Điêu ca xuất thủ cứu giúp!
Luân phiên thi triển Chân Long lực, lại một đường phi nước đại, hắn đã kiệt sức.
Hàn Phi Điêu cười nói:
– Hắc Ưng lão đệ, ngươi đã tìm đến lão ca, cần phải biết quy củ của lão ca ta.
– Yên tâm, Điêu ca!
Hắc Ưng công tử nói:
– Chỉ phải giải quyết tiểu tử này, tiểu đệ nguyện dâng lên 50 ngàn linh thạch!
– Được.
Hàn Phi Điêu vung tay lên, hào khí nghìn vạn nói.
– Hắc Ưng lão đệ, ngươi tránh ra, lão ca giải quyết hết thảy phiền phức cho ngươi.
Hắc Ưng công tử lúc này lui ra phía sau, âm thầm cười lạnh nói:
– Tạp chủng, đây chính là kết cục khi truy bổn công tử!
Hắn thấy.
Vân Phi Dương chết chắc.
Bởi vì Điêu ca đã đạt tới Khai Khiếu kỳ tầng một, thực lực hơn xa mình!
“A?”
Hàn Phi Điêu dò xét Vân Phi Dương một phen, kinh ngạc nói:
– Chỉ là Luyện Tâm Kỳ tầng bốn vậy mà có thể ngự không phi hành?
– Điêu ca!
Hắc Ưng công tử nhắc nhở:
– Người này quỷ dị rất, ngươi phải cẩn thận.
“Ha ha ha.”
Hàn Phi Điêu xem thường nói:
– Hắc Ưng lão đệ cứ yên tâm, lão ca sẽ gỡ cái đầu trên cổ kẻ này xuống cho ngươi!
– Làm phiền!
Hắc Ưng công tử lần nữa chắp tay, nhìn về phía Vân Phi Dương, thật giống như nhìn một người chết.
– Tiểu tử.
Hàn Phi Điêu cười lạnh nói:
– Lá gan ngươi cũng rất lớn, dám khi dễ huynh đệ của ta, ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
– Thật sao?
Trong con ngươi Vân Phi Dương hiện ra chiến ý.
Trải qua Cửu Long Cấm Trận đột phá đến Luyện Tâm Kỳ, còn chưa đánh một trận cho đã đây.
Võ giả Khai Khiếu kỳ trước mặt là một đối thủ tốt!
“Xoát!”
Vung tay lên, Bán Nguyệt Ma Luân xuất hiện.
– Ừm?
Hàn Phi Điêu nhìn cái binh khí giống như cung giống như đao, híp mắt nói:
– Vật này rất không tệ.
– Rất tốt.
Hắn cười to nói:
– Lão ca ta, muốn!
Vân Phi Dương nắm Bán Nguyệt Ma Luân, ngạo nghễ nói:
– Muốn, phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không?
“Hắc.”
Hàn Phi Điêu nói:
– Tiểu tử, ngươi rất cuồng.
“Xoát!”
Đột nhiên, hắn nâng tay lên, Chân Long lực bạo phát, hóa thành một đại thủ đen thui nắm tới.
– Thật mạnh!
– Chí ít đạt tới ba trăm trọng Chân Long lực!
– Tiểu tử kia, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Hắc Ưng công tử đại hỉ.
“Vù vù!”
Cự đại hắc thủ mang theo cuồng phong gào thét mà đến.
Nhưng.
Vân Phi Dương không có tính toán né tránh.
Xác thực mà nói, lấy cảnh giới hắn hiện tại, coi như tránh cũng trốn không thoát.
Chỉ có chính diện nghênh đón!
“Xoát!”
Hắn giơ Bán Nguyệt Ma Luân lên, trong con ngươi hiện lên một tia lạnh lùng, tiếp theo thi triển Điệp Lãng đao pháp!
Đao khí giống như sóng biển bỗng nhiên phun trào đón lấy cự thủ đen thui đang đánh tới!