Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 870
– Tạp chủng?
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh lên.
Sau khi qua tầng hai của Cửu Long Cấm Trận kinh Băng Long lịch luyện, hắn phát ra khí tức lạnh lẽo đến nổi khiến người ta không rét mà run.
Hơn ba mươi võ giả Hắc Ưng cốc lạnh run.
“Ô ô.”
Hắc Ưng công tử thối lui đến bên người thủ hạ, hai tay ôm ngực, giả bộ khiếp đảm nói:
– Các huynh đệ, một rác rưởi Luyện Tâm Kỳ phát ra ánh mắt lạnh quá, ta rất sợ đó.
Luyện Tâm Kỳ?
Võ giả Hắc Ưng cốc cười rộ lên.
Tuy bọn họ đánh không lại người trẻ tuổi phát ra ánh mắt băng lãnh này.
Nhưng Hắc Ưng công tử có tu vi Chân Long kỳ tầng bảy, tuyệt đối có thể nhẹ nhõm chà đạp người này!
– Dám ôm nữ nhân của công tử nhà ta, thật muốn chết!
– Công tử, giết hắn!
Mọi người la hét.
“Xoát!”
Hắc Ưng công tử nâng tay lên, thanh âm im bặt.
Hắn thu hồi vẻ mặt biểu diễn, lắc lắc đầu, âm u nói:
– Tạp chủng, ta nói thêm câu nữa, thả tiểu bảo bối ta ra!
– Hắc Ưng!
Mục Thiến Vũ nổi giận mắng:
– Con mẹ ngươi chứ, ai là tiểu bảo bối của ngươi!
Vân Phi Dương trợn mắt.
Một đại mỹ nữ xinh đẹp đột nhiên nói tục để hắn bất ngờ.
Haha.
Có cá tính.
Ca rất thưởng thức!
Đối mặt Mục Thiến Vũ tức giận mắng, Hắc Ưng công tử không những không giận, ngược lại hạnh phúc nói:
– Tiểu bảo bối, âm thanh nàng thật ngọt.
” “
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Mẹ nó, tên này thật sự rất tiện!
Mục Thiến Vũ cắn răng, nói:
– Thả ta ra, lão nương muốn giết tên này.
– Không cần.
Vân Phi Dương nói:
– Ta giúp cô giải quyết.
– Ngươi?
Mục Thiến Vũ cười lạnh một tiếng.
– Chút thực lực của ngươi thì vẫn nên tránh qua một bên nghỉ ngơi đi.
Vân Phi Dương giơ tay nàng lên, nói:
– Thực lực của ta yếu nhưng không phải bắt được cô.
Mục Thiến Vũ lạnh lùng, nói:
– Nếu không phải ngươi đột nhiên đánh lén, há có thể đắc thủ!
Nàng thủy chung cho rằng vừa rồi trong địa lao mình khinh thường sơ ý mới cho hắn có cơ hội bắt giữ.
– Ta đã nói rồi.
Hắc Ưng công tử cười nói:
– Thực lực tiểu bảo bối không kém ta bao nhiêu, sao lại bị tạp chủng ngươi bắt giữ, nguyên lai là đánh lén!
Tên này mở miệng một tiếng tạp chủng, ngậm miệng tạp chủng để Vân Phi Dương nổi trận lôi đình.
“Xoát!”
Hắn vung tay lên, đem nhẹ nhàng ném Trầm Tiểu Vũ trong ngực ra ngoài.
Sau đó thả Mục Thiến Vũ ra, nhìn về phía Hắc Ưng công tử, lạnh mặt nói:
– Lão tử hôm nay không bổ sống ngươi, tên sẽ viết ngược lại!
Tên này tức giận.
Chỉ là.
Trước mặt võ giả Hắc Ưng cốc cùng Tuyết Tước Sơn, một Luyện Tâm Kỳ muốn chém Hư Không cảnh Chân Long kỳ, quả thật khôi hài.
Mục Thiến Vũ không nghĩ tới mình bị đẩy ra ngoài, cả người ngẩn tại chỗ, chờ lấy lại tinh thần, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.
– Không đúng!
Đột nhiên, nàng phát hiện mình không cách nào câu thông cùng Chân Long hạch trong đan điền!
Giống như bị một cỗ lực lượng ngăn cách.
Trước khi Vân Phi Dương đẩy nàng ra đã lặng yên dung nhập linh hồn lực bên trong phong tỏa liên hệ giữa nàng và Chân Long hạch.
Đây cũng là một trong những chỗ tốt khi có linh hồn lực cường đại.
Tuy không thể sinh ra thương tổn thực chất, nhưng đạt tới cường độ nhất định có thể phong tỏa tu vi!
Đương nhiên.
Loại trói buộc trên linh hồn này cũng không phải vô địch.
Đối mặt cường giả Hư Không cảnh Khai Khiếu kỳ trở lên, coi như chế trụ khí mạch, dung nhập linh hồn lực vào thể nội cũng vô pháp phong tỏa Chân Long hạch của đối phương.
Cho nên Vân Phi Dương tạm thời chỉ có thể khi dễ Mục Thiến Vũ.
Không cách nào câu thông Chân Long hạch, chẳng khác nào mất hết tu vi.
Điều này dọa Mục Thiến Vũ sợ, nàng một phen điều động, không cách nào câu thông, tức giận nước mắt rơi xuống.
– Hỗn đản!
Mục Thiến Vũ xông lại, dắt cổ áo Vân Phi Dương, khóc quát:
– Ngươi đã làm gì với ta?!
Không cách nào câu thông Chân Long hạch nhất định có quan hệ cùng nam nhân này!
Nhưng.
Một nữ nhân khóc nói với một người nam nhân, ngươi làm gì với ta?
Thực rất dễ để mọi người hiểu lầm.
Quả nhiên như vậy.
Hắc Ưng công tử nghe được câu này, phảng phất như bị sét đánh, cả người chết lặng ngay tại chỗ.
“Đạp đạp.”
Hắn che ngực không ngừng lùi lại.
– Công tử!
Võ giả sau lưng vội vàng đỡ hắn.
“Phốc!”
Hắc Ưng công tử phun ra một ngụm máu, run rẩy giơ tay lên chỉ Vân Phi Dương, thống khổ nói:
– Cẩu tạp chủng người đã làm gì tiểu bảo bối của ta?!
Hắn cho rằng hai người đã hoạt động sinh em bé cùng nhau!
Đâu chỉ Hắc Ưng công tử.
Võ giả Tuyết Tước Cung cũng đang nghĩ vừa rồi tại trong địa lao, chẳng lẽ Tước lão đại bị tên này xâm chiếm?
– Làm cái gì?
Vân Phi Dương vươn tay ôm eo nhỏ Mục Thiến Vũ vào ngực, cười nói:
– Loại chuyện này chẳng lẽ còn muốn nói ra?
“Phốc!!”
Hắc ảnh công tử lại phun ra một ngụm máu.
Mục Thiến Vũ bị phong tu vi, khó có thể phản kháng, phẫn nộ nói:
– Ngươi…
“Ba.”
Vân Phi Dương nhẹ nhàng đánh vào mông nàng, đẩy ra sau, cười nói:
– Tiểu tâm can, tránh ra, hôm nay ta phải thu thập tên đại ngu ngốc dám giành nữ nhân với ta thật tốt.
Vỗ mông?
Tiểu tâm can?
“A a a!”
Hắc Ưng công tử ôm đầu, điên cuồng kêu to.
– Công tử!
Thủ hạ lo lắng la lên.
“Hô!”
Đột nhiên, quanh thân Hắc Ưng công tử bộc phát ra khí tức cuồng bạo, thủ hạ nhất thời bị khí kình quét bay ra ngoài.
“Tê tê!”
Từng đạo lôi điện xuất hiện quanh người hắn.
– Hửm?
Vân Phi Dương có chút kinh ngạc.
– Lôi hệ võ giả.
Mục Thiến Vũ cũng ngạc nhiên.
Nàng và Hắc Ưng công tử đối lập rất nhiều năm, vẫn lần đầu biết tên này là Lôi hệ võ giả.
Đồng dạng.
Hắc Ưng công tử cũng không biết Mục Thiến Vũ là Hỏa hệ võ giả.
Nói tóm lại.
Hai người đều có ẩn tàng, đều không đánh nhau thật.
“Tê tê!”
Hắc Ưng công tử tóc dài bay múa, trong ánh mắt lóe ra vẻ phẫn nộ.
Nhẹ nhàng nâng tay lên, từng đạo lôi xà phun trào trong lòng bàn tay rồi không ngừng ngưng tụ cũng cuối cùng hình thành một cây chùy.
Đây là binh khí của hắn, Lôi Chuy!
Phẩm chất Huyền Giai sơ phẩm!
“Ba!”
Hắc Ưng công tử nắm thật chặt Lôi Chuy bắn ra ánh sáng bốn phía, âm u nói:
– Một đôi cẩu nam nữ, chết đi!
Hắn không thích Mục Thiến Vũ.
Hắn chê nàng bẩn!
Cho nên hôm nay muốn dùng Lôi Chuy đánh chết đôi gian phu ɖâʍ phụ này!
“Xoát!”
Hắc Ưng công tử lăng không bay lên.
Hắn vung Lôi Chuy to lớn, phẫn nộ quát:
– Ngàn vạn lôi điện, nghe ta hiệu lệnh!
“Vù vù!”
Trên trời cao, mây đen lăn lộn, lôi điện vang lên.
Phương viên trăm dặm bị lôi điện chiếu sáng!
“Oanh!”
“Oanh!”
“Oanh!”
Từng đạo lôi xà phun trào điên cuồng đánh vào Lôi Chuy phát ra ánh sáng càng chướng mắt!
Đây là đang súc tích lôi điện!
Nhưng.
Vân Phi Dương lại cười nhạt một tiếng, thờ ơ.
“Hô!”
Hắc Ưng công tử huy động Lôi Chuy đập xuống Vân Phi Dương:
– Lôi Điện Mãnh Kích!
“Hô!”
Lôi Chuy đánh xuống đến, đầu búa không ngừng mở rộng, kéo dài hơn mười trượng!
Chắc vì yêu sinh hận, mục tiêu công kích chủ yếu của hắn không phải Vân Phi Dương, mà là Mục Thiến Vũ!
– Không tốt!
Mục Thiến Vũ hoa dung thất sắc.
Mình bị phong tu vi, không cách nào né tránh, khẳng định sẽ chết dưới một chùy này!
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện bên người nàng, cười nói:
– Tiểu tâm can, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương được nàng.