Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 869
“A!”
Tiếng thét chói tai của Mục Thiến Vũ dập dờn trong Tuyết Tước Sơn.
Đám thủ hạ trong núi nghe được thanh âm, sắc mặt đại biến, nhanh chóng bịt lỗ tai phong thính giác.
Nhưng vẫn muộn.
Thanh âm bén nhọn như ẩn chứa lực lượng nào đó đánh thẳng vào ngũ tạng lục phủ bọn họ.
“Oa!”
Rất nhiều thủ hạ bị chấn động thổ huyết.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên, trên đỉnh núi Tuyết Tước Sơn, tầng tuyết bắt đầu chuyển động như sóng biển lăn xuống.
– Ngọa tào!
– Tuyết lở, chạy mau!
Rất nhiều thủ hạ che ngực chạy trốn.
Qua một đoạn thời gian, Tuyết Tước Cung có hơn phân nửa bị tuyết lớn bao trùm, tổn thất nặng nề.
Mục Thiến Vũ thét to dẫn phát phản ứng dây chuyền trên núi.
Dưới núi.
Hung thú trong rừng tuyết nghe được âm thanh bén nhọn bị dọa phủ phục trên mặt đất, trong con ngươi lóe ra vẻ kiêng kị.
Bởi vậy có thể thấy.
Mục Thiến Vũ bị tập kích ngực vô ý thức thét lên thật sự rất khủng bố!
Muốn nói bi kịch nhất, khẳng định là Vân Phi Dương!
Hắn cách rất gần Mục Thiến Vũ, âm thanh đột nhiên bạo phát, màng nhĩ bị chấn động ong ong, khí huyết quay cuồng, xém chút phun ra một ngụm máu!
“A —— “
Thanh âm còn đang kéo dài.
Vân Phi Dương đè ép xúc động thổ huyết, tay trên ngực vội vàng dời đi che miệng nàng!
“Ngô ngô “
Mục Thiến Vũ không thể phát ra âm thanh.
“Hô!”
Vân Phi Dương thở một hơi dài, biểu hiện trên mặt đột nhiên đặc sắc.
Mẹ nó.
Nữ nhân này thét thật đáng sợ.
Quả thực có thể so với Chu Tước năm đó kêu to trong tinh hà, chấn động toàn bộ Thần Giới!
– Đáng ghét!
Trầm Tiểu Vũ đang ngủ say, nói mê.
– Đừng ầm ĩ
“Vù vù!”
Nói xong tiếp tục ngủ.
Vân Phi Dương triệt để sụp đổ, tiếng thét chói tai lớn như vậy mà không đánh thức nàng, thật say không nhẹ.
“Tê!”
Đột nhiên, sắc mặt Vân Phi Dương dữ tợn.
Hắn vội rút tay ra thấy trong lòng bàn tay bị cắn một dấu răng đỏ tươi.
Bờ môi Mục Thiến Vũ nhuốm máu, trong đôi mắt đẹp lóe ra hỏa diễm, phẫn nộ nói:
– Gia hỏa đáng giận, ta muốn giết ngươi!
Nhiệt độ trong địa lao bỗng nhiên tăng cao!
– Ừm?
Vân Phi Dương nao nao.
Hắn nhìn ra cô nàng này là võ giả Hỏa hệ, mà chưởng khống Hỏa chủng không yếu.
Nếu không sẽ không thể khiến nhiệt độ xung quanh đề cao khi bạo phát thế đâu!
– Cô nương.
Vân Phi Dương nâng tay phải nàng lên, nhấn nhấn khí mạch, uy hϊế͙p͙ nói:
– Lộn xộn nữa, ta sẽ để tu vi cô mất hết.
– Ngươi…
Mục Thiến Vũ nghiến răng nghiến lợi, vẫn hóa đi hỏa diễm trong con ngươi.
“Bành.”
Cửa nhà lao bị đá văng.
Vân Phi Dương một tay cưỡng ép Mục Thiến Vũ, một tay kẹp Trầm Tiểu Vũ đang ngủ say đi ra.
Giờ khắc này.
Thủ hạ bên trong Tuyết Tước Sơn bao quanh bốn phía.
Bọn họ ước chừng tại trăm tên, mắt thấy lão đại bị khống chế, từng tên hai mắt phun lửa.
– Mẹ!
– Buông Tước lão đại ra!
– Tiểu tử, ngươi chán sống!
Mọi người chỉ có thể mắng, không dám tiến lên, sợ hại lão đại.
“A.”
Vân Phi Dương vừa đi, vừa cười nói:
– Không nhìn ra, cô có nhiều thủ hạ như vậy.
“Hừ.”
Mục Thiến Vũ lạnh mặt nói:
– Tiểu tử, phương viên vài trăm dặm xung quanh đều địa bàn Mục Thiến Vũ ta, thức thời một chút, nhanh thả ta ra!
– Mục Thiến Vũ?
Vân Phi Dương khen.
– Tên rất hay.
” “
Mục Thiến Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói:
– Ta sẽ thả cô nhưng không phải hiện tại.
Hắn có một tật xấu.
Không đành lòng hạ độc thủ với mỹ nữ, cho nên tính toán sau khi xuống núi sẽ thả bà cô này ra.
“Khặc khặc kiệt!”
Đột nhiên, trên không truyền đến tiếng cười bỉ ổi.
Vân Phi Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy khoảng 30 võ giả mặc hắc y, đeo vũ dực nhân tạo bay giữa không trung tựa như Hắc Ưng!
– Hắc Ưng cốc!
– Sao bọn họ tới đây!
Mọi người kinh hãi.
Có người đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Mục Thiến Vũ vừa rồi nói qua phiến khu vực này đều là địa bàn của nàng nhưng còn có một đối thủ mạnh mẽ khác, Hắc Ưng cốc!
Hắc Ưng cốc.
Ngắn ngủi mấy năm quật khởi trở thành một thế lực mới.
Cốc chủ tự xưng Hắc Ưng công tử, thực lực Hư Không cảnh Chân Long kỳ tầng bảy, cao hơn Mục Thiến Vũ một tầng.
Ngay từ đầu.
Tuyết Tước Sơn và Hắc Ưng cốc nước sông không phạm nước giếng.
Về sau, hai Đại đương gia ngoài ý muốn gặp nhau, Hắc Ưng công tử nhất thời bị mỹ mạo Mục Thiến Vũ hấp dẫn, nên quyết định muốn cưới nàng.
Mục Thiến Vũ đương nhiên chướng mắt Hắc Ưng công tử, quả quyết cự tuyệt.
Như thế.
Đã kích thích Hắc Ưng công tử.
Hắn nói nghiêm túc:
– Mục Thiến Vũ, cô chờ ta diệt Tuyết Tước Cung của cô, bắt cô về Hắc Ưng cốc, ngay trước mặt tất cả huynh đệ của ta, bái đường thành thân!
Ngắn ngủi một năm.
Hắc Ưng công tử chỉ huy thủ hạ khởi xướng tám lần tiến công Tuyết Tước Sơn.
Tuy công phá chưa thành công nhưng cũng chứng minh hắn nói lời giữ lời!
– Phiền phức.
Mục Thiến Vũ nói thầm.
Bây giờ mình bị tiểu tặc này khống chế, võ giả Hắc Ưng cốc lại đột nhiên xuất hiện, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
– Bằng hữu.
Mục Thiến Vũ rốt cục buông xuống tư thái, thấp giọng nói:
– Ngươi thả ta ra, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ.
Vân Phi Dương như không nghe thấy nàng nói chuyện, ngẩng đầu nói:
– Những người này thực biết chơi, lại mô phỏng ra vũ dực cùng loại với ưng, bay lượn trên thiên khung.
“Uy!!”
Mục Thiến Vũ nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ta đang nói chuyện với ngươi đó!
– Nghe được.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta đã nói qua, sẽ thả cô, nhưng không phải hiện tại.
– Ngươi!
Mục Thiến Vũ tức giận đến thân thể run rẩy.
“Xoát!”
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, võ giả Hắc Ưng cốc xoay quanh giữa không trung thu hồi vũ dực, rơi xuống.
Võ giả Tuyết Tước Sơn bắt đầu cảnh giác.
Nếu không có Tước lão đại bị khống chế, bọn họ đã sớm phát động công kích.
Rất nhanh.
Mấy chục võ giả hắc y rơi xuống.
“Xoát!”
Bọn họ sắp hàng chỉnh tề hình thành một phương trận, tay phải nâng lên để trước ngực.
“Ừm?”
Vân Phi Dương buồn bực hỏi:
– Đang làm gì thế?
“Bành! Bành!”
Hắc y võ giả nắm quyền nện trước ngực truyền đến thanh âm rất có quy luật.
Sau đó cùng quát to:
– Hắc Ưng công tử, võ công cái thế! Hắc Ưng công tử, võ công cái thế!
“Xoát!”
Một công tử ca mặc áo gấm nhẹ nhàng rơi xuống từ giữa không trung, tiêu sái đứng lên hàng đầu.
Hắn chính là lão đại của Hắc Ưng Cốc, Hắc Ưng công tử.
Vân Phi Dương im lặng.
Phương thức tên này ra sân thật khác loại.
“A.”
Đột nhiên, Hắc Ưng công tử nhẹ nâng tay loay sợi tóc đen, cất cao giọng nói:
– Mỗi lần nghĩ đến sắp gặp tiểu bảo bối của ta luôn tâm thần bất định và kích động a.
Giọng điệu người này cực quái.
Võ giả Tuyết Tước Sơn tiếp xúc với hắn nhiều, không ngoài ý muốn.
Vân Phi Dương thì kém chút đã nôn.
Hắn đè ép xúc động, nói:
– Móa, thật kinh tởm!
– Hả?
Hắc Ưng công tử quay đầu nhìn Vân Phi Dương.
Sau một khắc.
Sắc mặt hắn càng âm trầm, bởi vì tiểu bảo bối của mình lại bị người đàn ông xa lạ này ôm!
Không thể nhịn, tuyệt không thể nhẫn!
“Răng rắc.”
Hắc Ưng công tử nắm thật chặt song quyền, ánh mắt âm sâm nói:
– Tạp chủng, thả tiểu bảo bối ta ra.