Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 868
Vân Phi Dương nấc một cái, mùi rượu lan tỏa khiến Mục Thiến Vũ nhíu mày.
Người này uống bao nhiêu rượu mới có thể say thành dạng này?
Không nhiều.
Vân Phi Dương uống hai ba vì thôi.
Chủ yếu là do Thiêu Đao Tửu quá nặng, hắn lại không cưỡng ép xua tan rượu cồn, cho nên rất nhanh đã say.
– Lão đại.
Một tên thủ hạ nói:
– Tiểu tử này chắc uống nhiều lắm.
“Phù phù.”
Vừa dứt lời, Vân Phi Dương ngã vào đống tuyết, nằm ngáy o o lên, miệng vẫn mơ mơ màng màng nói:
– Hắc hắc hắc, mỹ nữ muốn giết ta.
Mẹ nó, say thật rồi!
“Hừ.”
Mục Thiến Vũ lạnh lùng nói:
– Như thế giết thì tiện nghi hắn.
“Xoát.”
Nàng đi đến trước mặt Vân Phi Dương, nâng Trầm Tiểu Vũ lên, ra lệnh.
– Người đâu, bắt tên này tặc về Tuyết Tước Sơn, chờ tỉnh rượu rồi giết!
– Tuân mệnh!
Mấy tên thủ hạ chạy tới khiêng Vân Phi Dương đi.
Hậu quả của say rượu có rất nhiều.
Thường thấy nhất là sau khi tỉnh lại, đau đầu muốn nứt ra.
Vân Phi Dương hiện tại cũng bị tình huống này, khi tư duy khôi phục còn chưa mở mắt, đầu như muốn nổ tung!
– Đau quá.
Hắn muốn ôm đầu, lại cảm giác hai tay không nghe mình sai khiến, bên tai truyền đến âm thanh ào ào.
– Hửm?
Vân Phi Dương giật mình.
Hắn vận chuyển thuần nguyên lực, loại trừ cảm giác khó chịu trong người.
Vừa mở mắt mới ý thức tới hai tay mình bị xích, thân thể dán trên tường rét lạnh.
Ngọa tào?
Tình huống như thế nào?
Khó được say một lần rượu, sau khi tỉnh lại thì rơi vào kết cục như thế?
Nhìn ra được.
Hôm qua Vân Đại Tiện Thần say thật.
Quên mất mình bị mấy người mang tới như thế nào.
Hắn dần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện mình đưa thân vào một căng phòng tối tăm không lớn lắm.
Phòng giam?
Vân Phi Dương đầu tiên nghĩ rằng mình bị bắt!
Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy Trầm Tiểu Vũ bên kia cũng bị xích, cái đầu nhỏ rủ xuống ngủ say sưa.
Xem ra còn chưa tỉnh rượu.
Khóe miệng Vân Phi Dương co lại.
Mình bị bắt không quan trọng, thằng ông nội nào ăn tim gấu gan báo đến dòng chính siêu siêu nhất lưu Trầm gia cũng dám bắt vào thế không biết!
“Két.”
Đột nhiên, cửa nhà tù bị đẩy ra.
Mấy tên võ giả khiên ghế dựa da hổ tiến vào đặt ngay phía trước Vân Phi Dương, sau đó nhanh chóng nhanh rời đi.
“Đạp đạp.”
Một nữ tử mặc áo lông da chồn, chân mang giày da đi vào.
“Xoát!”
Mục Thiến Vũ ngồi trên ghế da hổ.
Nàng tùy tiện nhếch lên chân, roi da nhẹ nhàng lắc lư trong bàn tay, nhếch miệng lên giống như cười mà không phải cười.
Vân Phi Dương hơi ngạc nhiên.
Nữ tử đột nhiên xuất hiện, tướng mạo xinh đẹp, màu da trắng nõn, hai đầu lông mày lộ ra hào hùng khí khái, ánh sáng chiếu rọi như hoa mai nở rộ.
Còn về dáng người, vì mặc quá dày, rất khó nhìn ra.
Bất quá, mỹ nữ tướng mạo bất phàm như thế thì dáng người cũng không thể kém.
Con mắt Vân Phi Dương dừng ngay trước ngực nàng, mặc dày như vậy còn nhô ra nói thầm:
– Rất lớn nghe.
Khuôn mặt Mục Thiến Vũ lạnh lên.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy có người quang minh chính đại dò xét người mình không kiêng nể gì!
Cái này đúng.
Vân Đại Tiện Thần từ trước đến nay đều quang minh chính đại nhìn mỹ nữ,.
Không giống một vài tên đê tiện, hoặc núp trong bóng tối nhìn trộm, hoặc đêm hôm khuya khoắt, nằm trên giường lăn lộn khó ngủ nghĩ ý ɖâʍ.
Xinh đẹp thì nhìn.
Ưa thích thì truy.
Lén lút đâu phải anh hùng hảo hán!
Mục Thiến Vũ nắm chặt roi da, cười hỏi:
– Nhìn đủ chưa?
– Chưa.
Vân Phi Dương cười nói:
– Lại nhìn thêm một lát.
” “
Mục Thiến Vũ cắn chặt hàm răng trắng ngà, nói:
– Tiểu tử, ngươi thành công chọc giận bản cung.
“Ách?”
Vân Phi Dương lúc này mới lấy lại tinh thần, mờ mịt nói:
– Cô nương, cô là ai, nơi này là đâu?
“Xoát.”
Mục Thiến Vũ đứng lên.
Nàng đi đến trước mặt Vân Phi Dương, cây roi tinh tế nhẹ nhàng du tẩu trên mặt hắn, ngạo nghễ nói:
– Một người chết, biết nhiều như vậy không có tác dụng gì.
– Người chết?
Vân Phi Dương cười nói:
– Cô muốn giết ta?
Mục Thiến Vũ theo sát đi tới rất gần hắn, mê người cười nói:
– Nói thật, bản cung thật không nở giết mặt trắng nhỏ tuấn tú như ngươi.
Thân thể phát ra mùi thơm nhàn nhạt, thổ khí như lan.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng hít một hơi, tâm thần nhất thời dập dờn, hắn cười nói:
– Vậy cũng chớ giết, ta làm nam sủng cho cô.
Mục Thiến Vũ nao nao.
– Vô sỉ!
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, huy động trường tiên, hung hăng đánh tới.
– Chậm đã!
Đột nhiên, Vân Phi Dương quát.
Mục Thiến Vũ khống chế trường tiên, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, trước khi chết, bản cung để ngươi nói ba câu.
“Ai.”
Vân Phi Dương thở dài một hơi.
Mục Thiến Vũ thản nhiên nói:
– Câu đầu tiên.
Vân Phi Dương trợn mắt.
Thở dài, cũng coi như lời nói? Quá không nói lý rồi!
Hắn đè ép sụp đổ, hỏi:
– Cô nương, cô dù sao cũng phải để ta biết giữa chúng ta có thù oán gì?
Tên này còn không biết mình tại sao bị giam lại đây.
Mục Thiến Vũ lạnh lùng nói:
– Khách sạn Tuyết Vực, đả thương ba tên thủ hạ của ta, đây là cừu oán.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
Mục Thiến Vũ giơ roi, nói:
– Ngươi đã nói ba câu, tiếp đó, bản cung muốn đưa ngươi xuống cửu tuyền!
– Chậm đã!
Vân Phi Dương vội vàng ngăn cản, hô lớn:
– Cô không thể giết ta!
Mục Thiến Vũ hỏi:
– Tại sao?
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
– Ta đẹp trai như vậy, cô nhẫn tâm xuống tay sao?
Không thể phủ nhận.
Tên này thật đẹp trai.
Nhưng Mục Thiến Vũ lần đầu tiên nhìn thấy tên vô sỉ như thế!
– Tiểu tử!
Nàng cắn răng, cả giận nói:
– Vì câu nói này của ngươi, bản cung hôm nay nhất định phải giết ngươi!
“Xoát!”
Vừa dứt lời, trường tiên vung tới.
Nhưng.
Vào lúc này, xích sắt trói Vân Phi Dương vỡ vụn, hắn bỗng nhiên bổ nhào qua.
Rất đột nhiên, tốc độ rất nhanh!
“Bành!”
Mục Thiến Vũ không nghĩ tới hắn có thể đột phá xích sắt, vội vàng không kịp chuẩn bị, trường tiên trong tay rơi xuống.
“Xoát!”
Vân Phi Dương tiến lên một bước.
Đầu tiên, ngăn trở Mục Thiến Vũ lui lại, một tay ôm nàng, khác tay khác đặt lên khí mạch chỗ đối phương ngưng tụ Chân long lực.
“Ba.”
Trường tiên rơi xuống đất.
Quá trình nhìn như khá dài nhưng chỉ vẻn vẹn phát sinh trong lúc trường tiên tuột tay, đến lúc rơi xuống.
Mục Thiến Vũ lấy lại tinh thần, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ chấn kinh.
Vân Phi Dương xuất thủ trong nháy mắt, nàng cũng cảm giác được, người này tuy nhiên chỉ có tu vu Luyện Tâm Kỳ, nhưng khí thế không kém mình chút nào!
Đáng giận!
Không nghĩ tới tên này ẩn giấu tu vi, mình chủ quan bị hắn khống chế!
– Mỹ nữ.
Vân Phi Dương chụp lấy khí mạch nàng, cười nói:
– Cô bây giờ có thể giết không ta.
“Hừ.”
Mục Thiến Vũ lạnh lùng nói:
– Ta xem thường ngươi.
Đột nhiên, nàng ý thức được, tên này dùng một tay trói buộc khí mạch mình, một tay khác chộp vào trước ngực mình, còn không thành thật gãi gãi!
“A!”
Mục Thiến Vũ hoa dung thất sắc kêu to.
Thanh âm bén nhọn, phảng phất như một loại chim nào đó cất tiếng hót, chấn động để màng nhĩ Vân Phi Dương đau nhức.