Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 867
“Hưu! Hưu! Hưu!”
Quỷ Tam và hai tên đồng bạn của hắn từ bay khách sạn ra ngoài, ngã vào trong đống tuyết.
Hai tên đồng bạn khá tốt, bị Vân Phi Dương ngược không tính quá nặng, bò lên từ đất tuyết, nâng Quỷ Tam đang hôn mê lên.
– Lưu đầu, làm sao bây giờ?
– Còn có thể làm sao, lên núi tìm Tước lão đại báo thù cho chúng ta!
– Đúng đúng, báo thù!
Hai người khiêng Quỷ Tam vội vã rời đi.
Qua câu nói vừa rồi không khó nhận ra, bọn họ có hậu đài.
Trong khách sạn.
Khi mọi người thấy bọn người Quỷ Tam bị ném ra bên ngoài, trong con ngươi lóe ra vẻ chấn kinh.
“Ba.”
Vân Phi Dương vỗ tay, cười nói:
– Nha đầu, nguôi giận chưa?
Hắn không dám gọi cháu gái, chỉ có thể dùng từ nha đầu thay thế.
Trầm Tiểu Vũ ngược lại không có gì phản cảm đối với xưng hô này, nàng tức giận nói:
– Vừa vào Tuyết Vực đã đụng phải ba tên hỗn đản, thật xúi quẩy.
– Vân thúc.
Nàng chỉ quầy hàng, nói:
– Ngươi đi hỏi đường!
– Tốt!
Vân Phi Dương đi đến trước quầy, hỏi:
– Chưởng quỹ, hỏi thăm một chút, Băng Tuyết Cung đi như thế nào?
Khách sạn chưởng quỹ như bị chấn kinh, nhất thời không trả lời.
“Ba.”
Vân Phi Dương vỗ bàn một cái, quát lớn:
– Ta nói chuyện, ngươi không nghe thấy?!
“A!”
Chưởng quỹ khách sạn vội vàng lấy lại tinh thần, đáp:
– Thiếu hiệp, ngài…ngài vừa nói cái gì?
” “
Vân Phi Dương gằn từng chữ một:
– Ta nói, Băng Tuyết Cung đi hướng nào?!
Khách sạn chưởng quỹ giơ tay lên chỉ phương bắc, run rẩy đáp:
– Đi thẳng theo phương Bắc sẽ đến Băng Tuyết Cung.
– Bao xa?
– Ba ngàn…ngàn dặm đường.
– Làm phiền rồi!
Vân Phi Dương vung tay lên, quăng ra mấy khỏa linh thạch.
Chưởng quỹ khách sạn nhìn thấy linh thạch, gương mặt kinh hoảng nhất thời hiện ra mỉm cười.
Vân Phi Dương nói:
– Nha đầu, ba ngàn dặm đường có chút xa, chúng ta đừng nghỉ ngơi, vẫn mau chóng lên đường đi.
– Cũng tốt.
Trầm Tiểu Vũ đồng ý.
Vân Phi Dương cho chưởng quỹ mấy khỏa linh thạch, lấy đầy túi Thiêu Đao Tửu đặc sản của tửu lâu.
“Uy.”
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Cho ta một bình.
“Ách?”
Vân Phi Dương cười hỏi:
– Cô biết uống rượu?
– Đương nhiên.
Trầm Tiểu Vũ ngạo nghễ nói:
– Ta ngàn chén không say, uống đến nổi gia gia của ta cũng phải sợ!
“Ba!”
Vân Phi Dương lấy mấy chục khỏa linh thạch đập lên quầy, cất cao giọng nói:
– Chưởng quỹ, đến 10 vò Thiêu Đao Tửu!
– Được!
Chưởng quỹ vội vàng phân phó tiểu nhị ôm đến 10 bình.
Vân Phi Dương tiện tay vung lên, thu Thiêu Đao Tửu vào không gian giới chỉ, cười nói:
– Nha đầu, chúng ta đi thôi.
“Két.”
Cửa bị đẩy ra, gió lạnh và hoa tuyết bay vào.
Sau khi Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ rời khỏi khách sạn, rất nhiều thực khách mới dám nghị luận.
– Hai người này thật lợi hại, Tuyết Tước Sơn Quỷ Tam cũng dám đánh!
– Tước lão đại rất bao che cho con, nếu như biết thủ hạ bị người đánh, chắc chắn sẽ không buông tha cho họ.
– Ta nghe nói, Tước lão đại tháng trước vừa mới đột phá đến Chân Long kỳ tầng sáu.
– Một tên giặc cướp chiếm núi làm vua quá mạnh thực khiến người ta khó tin.
– Xuỵt, chớ nói lung tung để Tước lão đại nghe được, ngươi sẽ thảm!
Trên đường.
Trầm Tiểu Vũ quệt miệng, nói:
– Vân thúc, ta muốn uống rượu.
Nghe được nàng gọi mình Vân thúc, Vân Phi Dương kinh sợ, luôn cảm thấy có chút nguy hiểm.
– Cho nè.
Vân Phi Dương quăng túi nước ra.
– Không muốn.
Trầm Tiểu Vũ đưa lại, nói:
– Ta muốn uống một vò.
Vân Phi Dương đành phải lấy ra một vò Thiêu Đao Tửu.
Trước khi cho nàng, nhắc nhở:
– Khu vực trời đông giá rét ủ ra rượu rất liệt, cô đừng uống quá nhiều.
Trầm Tiểu Vũ tiếp nhận vò rượu, một chưởng mở nắp bình, nói:
– Xem thường ta.
“Xoát!”
Nàng giơ vò rượu lên, nhẹ nhàng mở to miệng, ừng ực ừng ực mà uống.
Vân Phi Dương âm thầm líu lưỡi.
Không nghĩ tới, một cô gái uống rượu hung hãn như vậy.
Vân Phi Dương cũng lấy ra một vò rượu, giơ lên uống thả cửa.
Thiêu Đao Tửu vừa vào miệng, vị cay mười phần, nhưng chảy xuôi bên trong thân thể lại tinh khiết vô cùng.
– Rượu ngon!
Vân Phi Dương uống một miệng lớn, khen không dứt miệng.
“Ừng ực.”
Nhưng vào lúc này, Trầm Tiểu Vũ uống sạch sành sanh một vò Thiêu Đao Tửu, tiện tay ném vò rượu không ra ngoài.
– Xong.
Nàng nấc một cái, híp mắt, cười nói:
– Thế nào.
– Lợi hại!
– Lại thêm một vò!
– Tốt!
Vân Phi Dương lại lấy ra một vò Thiêu Đao Tửu.
Nhưng còn chưa ném qua đã nghe được một tiếng phù phù truyền đến.
Trầm Tiểu Vũ ngã vào trong đống tuyết, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai con ngươi nhắm chặt, nằm ngáy o o.
– Cái này…
Vân Phi Dương trợn mắt.
Này thì ngàn chén không say, uống một vò đã nằm sấp?
“Ai.”
Hắn lắc đầu, đi đến trước mặt, vác cô gái nhỏ này lên.
Trầm Tiểu Vũ thần chí không rõ mơ màng nói:
– Vân…Vân thúc, ta…ta không có say, ta…ta còn có thể uống thêm!
– Cô không có say.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
– Ta say.
Hoa tuyết trắng xóa bay múa đầy trời.
“Đạp.”
Vân Phi Dương cõng Trầm Tiểu Vũ bước từng bước giẫm lên tuyết, khi thì giơ túi nước lên uống một ngụm.
Hắn cũng không dùng thuần nguyên lực hóa đi rượu cồn trong thân thể, cho nên bước đi có chút lơ mơ.
Sau nửa canh giờ.
Có chút say bắt đầu lắc lư.
– Hả?
Đột nhiên, Vân Phi Dương dừng lại.
Trong tầm mắt mơ hồ, một đám người đứng trên đường tuyết, bọn họ mặc áo da thú trắng nhung như muốn hòa làm một thể cùng băng tuyết.
Nếu không có vận dụng nguyên niệm, mắt thường rất khó thấy rõ.
– Lão đại!
– Chính là tên này và nữ oa hắn đã cõng đả thương Quỷ Tam và huynh đệ hai người chúng ta.
Chính là hai tên đồng bạn của Quỷ Tam trong khách sạn.
Một nữ tử áo lông lông chồn đứng bên cạnh bọn họ, tướng mạo tuấn mỹ, băng thanh ngọc khiết như tuyết.
Nhưng trên gương mặt xinh đẹp phủ đầy hàn khí.
Nàng là Tước lão đại, người sáng lập Tuyết Tước Cung trong Tuyết Tước Sơn.
Đương nhiên.
Ngoại giới võ giả đều gọi nàng là đầu mục của cường đạo Tuyết Tước Sơn.
– Phế vật.
Tước lão đại chỉ Vân Phi Dương, phẫn nộ nói:
– Một tên tiểu bạch kiểm như thế mà các ngươi cũng đánh không lại, còn không biết xấu hổ tới tìm ta báo thù cho các ngươi?
– Lão đại!
Hai tên thủ hạ lộ vẻ mặt cầu xin, nói:
– Tên này và nữ oa kia rất lợi hại, chí ít cũng là cường giả Phá Toái cảnh.
– Phá Toái cảnh?
Tước lão đại cười lạnh nói:
– Trước mặt Mục Thiến Vũ ta tính là cái gì.
– Đúng đúng.
Hai tên thủ hạ vội vàng nịnh nọt.
– Lão đại thực lực phi phàm, thu thập tên mặt trắng nhỏ này dễ như trở bàn tay!
– Tránh ra.
Mục Thiến Vũ vung tay lên, nói:
– Hôm nay ta để cho các ngươi kiến thức một chút cái gì là cường giả Chân Long kỳ!
“Xoát!”
Mọi người lui lại, con ngươi lóe ra sùng bái.
Theo lão đại lâu như vậy, bọn họ chưa bao giờ thấy nàng xuất thủ.
“Ba.”
Mục Thiến Vũ bẻ bẻ mười ngón tay, hoạt động một phen, cười lạnh nói:
– Tiểu tử, dung mạo ngươi không tệ, đáng tiếc, đả thương thuộc hạ ta, kết cục chỉ có một, chính là chết.
– Rồi.
Vân Phi Dương nấc một cái, say khướt nói:
– Mỹ nữ, cô muốn giết ta?