Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 866
Trầm Tiểu Vũ có tu vi Hư Không cảnh đại viên mãn.
Cái này không tính là gì tại Tiểu Thần Giới.
Nhưng để nàng tự hào là linh hồn lực, bởi vì cường độ linh hồn lực của nàng đạt tới Hóa Thần cảnh.
Thậm chí sắp đến cường độ đại viên mãn!
Dưới tình huống bình thường.
Cảnh giới và linh hồn lực của võ giả ngang hàng.
Vũ Thần cảnh cũng sẽ có linh hồn lực Vũ Thần, sau đó, chậm rãi theo cảnh giới, bình ổn đề cao.
Đương nhiên.
Có thiên tài có linh hồn lực áp đảo võ đạo.
Tỉ như tu luyện đan đạo, tu luyện trận đạo.
Linh hồn và cảnh giới võ đạo có quan hệ nhất định, chênh lệch giữa hai bên nhiều nhất cũng không cao hơn một hai tầng nhỏ.
Giống Trầm Tiểu Vũ, linh hồn lực mạnh hơn tu vi võ đạo một đại cảnh giới, thực ít càng thêm ít!
Nhưng hôm nay, nàng bị đả kích thật sâu, bởi vì tiến vào Tuyết Vực, nguyên niệm Vân Phi Dương có thể bao phủ hai mươi dặm, mà nàng chỉ có mười dặm!
Nguyên niệm yếu mạnh có quan hệ đến linh hồn lực.
Nói đúng hơn là.
Trên linh hồn lực, Vân Phi Dương còn mạnh hơn nàng!
– Không có khả năng!
Trầm Tiểu Vũ thầm nghĩ:
– Hắn mới đến Luyện Tâm Kỳ mà còn mạnh hơn ta, chẳng lẽ đã đạt tới cường độ Chí Tôn Cảnh?
Linh hồn lực của Vân Phi Dương cũng đến Hóa Thần cảnh đại viên mãn, cao hơn nàng không bao nhiêu.
Sở dĩ dò xét càng xa là vì sau khi âm dương kết hợp cùng Liễu Nhu, độ tinh khiết của linh hồn lực được đề cao.
Nói đơn giản.
Đều có thể dò xét trăm dặm.
Vân Phi Dương sẽ dò xét kỹ càng và có lực xuyên thấu hơn Trầm Tiểu Vũ.
Loại ưu thế này trong hoàn cảnh đặc biệt có tính áp chế linh hồn lực như Tuyết Vực càng thêm rõ ràng!
“Uy!”
Trầm Tiểu Vũ dữ dằn nói:
– Ngươi có phải đang gạt ta?
Nàng vẫn không tin một gà mờ Luyện Tâm Kỳ sẽ có linh hồn lực mạnh hơn mình!
Vân Phi Dương cười nói:
– Nếu không tin, đi lên trước thì biết.
– Đi!
Trầm Tiểu Vũ đi trước.
Vân Phi Dương lắc đầu đuổi theo.
Đi được mười dặm.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Tiểu Vũ hiện ra vẻ hoảng hốt.
Bởi vì nguyên niệm bao phủ quả nhiên bắt được một khách sạn trong gió tuyết.
Một khắc này.
Nội tâm Trầm Tiểu Vũ, bị gấp đôi đả kích.
Phải biết.
Linh hồn nàng lực khác hẳn với thường nhân, còn từng được gia gia Trầm Hạo tán dương qua.
Bây giờ, có người kinh khủng hơn mình, khẳng định rất khó chịu.
– Đáng giận!
Trầm Tiểu Vũ nắm đôi bàn tay trắng như phấn, thầm nghĩ:
– Tên này tu luyện thế nào, quả thực là yêu quái!
Lại đi vài dặm.
Trong gió tuyết gào thét, Tuyết Vực khách sạn đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy.
Vân Phi Dương chỉ nói:
– Ta không có gạt cô chứ.
“Hừ.”
Trầm Tiểu Vũ bĩu môi.
“Két.”
Cửa phòng Khách sạn bị đẩy ra, gió lạnh kẹp lấy hoa tuyết bay vào.
Mấy tên thực khách đang ăn uống trong đại sảnh nhao nhao dừng lại, cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa.
Hai người tuyết đi vào.
Hiển nhiên là Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ.
“Hắc.”
– Tuyết lớn như vậy, lại còn có người đi đường.
– Hẳn mới vào Tuyết Vực.
– Xem bọn hắn như thế chắc không phải người bình thường, mà là võ giả tu vi thấp.
Mọi người nghị luận một lúc rồi tiếp tục uống rượu.
“Xoát!”
“Xoát!”
Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ vung lắc thân thể, các tầng tuyết dần dần tróc ra.
Không khéo.
Cửa khóa không tốt, gió rét thổi tới, hoa tuyết bay về phía bàn ăn gần đó.
Một người khách vừa cầm bát lên, thì từng mảng lớn hoa tuyết thổi tới rơi vào trong chén.
– Mẹ con chim!
Hắn đứng lên, cả giận nói:
– Tuyết đổ đầy chén lão tử rồi!
“Haha!”
Đồng bạn đối diện cười to nói:
– Quỷ Tam, ngươi không phải vừa nói rượu nóng à, có tuyết vào sẽ ấm hơn chút đó.
Một người khác cười nói:
– Liệt tửu ủ tuyết, không say không về!
Nam tử gọi Quỷ Tam, nói:
– Bớt châm chọc dùm ta.
“Đạp.”
Hắn đá văng cái ghế, đi đến trước mặt hai người, cả giận nói:
– Các ngươi không nghe thấy đại gia ta đang nói chuyện sao mà còn lắc lư!
Vân Phi Dương dừng lại.
Trầm Tiểu Vũ cũng dừng lại.
Bởi vì tuyết trên người bọn họ đã rơi ra sạch.
Một người khẽ nâng đầu, một người ngẩng đầu lên nhìn tráng hán thể trạng khôi ngô trước mặt.
Trầm Tiểu Vũ mở miệng đầu tiên.
– Ngươi đang nói chuyện với ta?
“A?”
Thấy trước mắt là nữ hài mắt to rất đáng yêu, Quỷ Tam cũng không tức giận.
Hắn nhếch miệng cười nói:
– Đại thúc không phải nói chuyện với ngươi, chẳng lẽ nói chuyện với quỷ?
– Đại thúc?
Khuôn mặt nhỏ của Trầm Tiểu Vũ nhíu lại.
Từ khi phụ thân để cho mình gọi tên kia là Vân thúc, nàng vô cùng mẫn cảm đối với chữ Thúc này.
Xong.
Tiểu ác ma này muốn bạo tẩu.
Vân Phi Dương thấy tình thế không ổn, vội vàng lui lại hai bước, sợ bị ngộ thương.
Quỷ Tam không ý thức được, hắn giơ bát, cười nói:
– Tiểu nữ oa, đến, bồi đại thúc uống một chén.
Vân Phi Dương thầm bội phục.
Người anh em này thật bưu hãn, dám đùa giỡn tiểu ác ma!
– Quỷ Tam, ngươi bao lâu rồi không nếm qua đàn bà, gặp một tiểu nữ oa mà cũng chảy nước bọt thế!
– Tam ca thật đúng là già trẻ đều ăn sạch.
Hai tên đồng bạn cười nói.
Vân Phi Dương nghe bọn họ nói, tự ti mặc cảm.
Vốn cho rằng ca là người điên tìm đường chết ngang dọc Thần Giới, ngày hôm nay rốt cuộc minh bạch, sóng sau đè sóng trước!
“Haha.”
Quỷ Tam cười nói:
– Đi, đi, tiểu nữ oa, cùng chúng ta uống vài chén, sai lầm vừa rồi xóa bỏ.
– Ta không uống.
Mắt to long lanh của Trầm Tiểu Vũ nheo lại.
Vân Phi Dương lui lại thêm một bước, thầm mặc niệm cho ba tên này.
– Không có việc gì.
Quỷ Tam nói:
– Bồi đại thúc nói chuyện một chút
“Xoát!”
Đột nhiên, nắm đấm trắng nhỏ nhắn lạnh lùng vung tới.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Quỷ Tam không có bắt được, cuối cùng bị một quyền đánh vào bụng.
“Bành!”
Tiếng quyền vang lên vang vọng trong khách sạn.
Ngoại giới.
Tầng tuyết thật dày bao trùm các kiến trúc nhao nhao rơi xuống đất.
Phương viên hơn mười dặm.
Tuyết như lông ngỗng nhẹ nhàng bay xuống trong nháy mắt thanh âm truyền đến im bặt mà dừng, thật giống như bị lực lượng nào đó ngưng kết.
Đây là nộ khí của Hư Không cảnh đại viên mãn!
“Phù phù.”
Quỷ Tam quỳ trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, tay hắn vẫn còn cầm cái bát.
“Xoát.”
Trầm Tiểu Vũ lấy cái bát, đi đến bàn rượu, chân nhỏ giẫm trên ghế, hỏi:
– Muốn bản cô nương tiếp rượu?
Thanh âm thấu phát âm u khiến người ta rùng mình!
“Ừng ực.”
Hai tên đồng bạn của Quỷ Tam nuốt một ngụm nước bọt.
Quỷ Tam Vũ Thần đại viên mãn bị một quyền đánh không rõ sống chết để bọn hắn ý thức được, tiểu nữ hài này là cường giả!
“Ba!”
Trầm Tiểu Vũ vỗ bàn một cái, cả giận nói:
– Nói chuyện!
“Phù phù!”
Hai tên sợ đến nổi quỳ trên mặt đất, dùng sức quất mặt mình, nói:
– Cô nãi nãi, chúng ta sai rồi, chúng ta có mắt không tròng!
– Vân thúc!
Trầm Tiểu Vũ đột nhiên hô một tiếng.
“Xoát!”
Vân Phi Dương vội vàng đi tới, cười nói:
– Ta ở chỗ này.
Nàng nói:
– Ta ngại bẩn tay, hai người bọn họ giao cho ngươi.
– Không thành vấn đề.
Vân Phi Dương vén tay áo, cười lạnh nói:
– Các ngươi không phải có mắt không tròng, các ngươi là mắt chó không tròng, ngay cả nàng cũng dám chọc!