Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 865
Liễu Nhu vung ngọc thủ kết nối toàn bộ trận pháp.
“Ông!”
20 khỏa Linh Mẫu Thạch không cùng vị trí tản mát ra lưu quang sáng chói, cấp tốc lan tràn ra khắp trận tuyến.
Chỉ một lát.
Một đồ án to lớn xuất hiện trên mặt đất.
Có thể nói vô cùng tráng lệ.
“Ông!”
Toàn bộ Linh thạch mắt trận và trận tuyến phức tạp kích phát, từng đạo màn sáng phóng lên tận trời.
Thành công!
Liễu Nhu vui vẻ cười nói.
Trận pháp thuần nguyên lực này do nàng trầm tư suy nghĩ sáng tạo ra, cũng là lần đầu tiên thực hành.
Tuy quá trình bố trí rất chậm, nhưng có thể thành công vận chuyển đã rất khá.
– Nhu nhi.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, nói:
– Chúng ta vào trong thử đi.
Liễu Nhu tùy ý hắn lôi kéo cùng một chỗ tiến vào trận pháp.
“Hưu!”
Vân Phi Dương và Liễu Nhu dung nhập trận pháp.
Chắc do vừa mới hình thành vận chuyển, nơi này chưa có thuần nguyên lực.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nhu nhi, cần phải bao lâu mới có thể ngưng tụ ra thuộc tính không kém gì Tiểu Thần Giới.
Liễu Nhu phỏng đoán.
– Chắc phải một tháng.
– Chờ nơi này nắm giữ thuần nguyên lực, phối hợp thời gian lưu tốc của Phi Dương đại lục, tốc độ tu luyện khẳng định nhanh hơn ngoại giới bốn lần.
Vân Phi Dương nỉ non.
Đến lúc đó, đâu cần tu luyện ở Tiểu Thần Giới.
– Đâu chỉ bốn lần.
Liễu Nhu cười nói:
– Chờ ta nghiên cứu ra thời gian trận pháp, hai trận dung hợp có lẽ sẽ đề cao đến gấp mười.
– Không phải chứ?
Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Nàng có thể nghiên cứu ra thời gian trận pháp?
– Đương nhiên.
Liễu Nhu nhíu nhíu mi, nói:
– Ta dù sao cũng là đệ tử của Thời Không Thần mà.
– Mặc dù không có thần thông thời gian như lão nhân gia, nhưng vẫn có năng lực sáng tạo trận pháp cải biến thời gian.
Vân Phi Dương cả kinh nói:
– Nàng là đệ tử Thời Không Thần?
Trong Chư Thần Thần Giới có rất nhiều viễn cổ đại thần, nổi danh nhất là Thời Không Thần.
Nghe nói.
Thời Không Thần đản sinh trước Thần Giới sơ khai.
Bàn về bối phận còn cao hơn Thần Chủ đời thứ nhất – Đông Hoàng Thái Nhất.
Người này chưởng khống thời gian và không gian, ưa thích du đãng vũ trụ, từ trước đến nay như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.
– Đúng thế.
Liễu Nhu nói:
– Chàng chưa nghe nói qua?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
– Ta chỉ nghe nói, Thời Không Thần có hai đồ đệ kế thừa thần thông của hắn, được người đời gọi Thời Gian Thần và Không Gian Thần.
– Bọn họ….
Liễu Nhu cười nói:
– Là sư huynh của ta.
“Ây.”
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Hắn cười nói:
– Khó trách Đế Quân Thiên khách khí với nàng như vậy, nguyên lai thân phận không đơn giản.
Sư tôn là Thời Không Thần, sư huynh là Thời Gian Thần và Không Gian Thần.
Quả thật là COCC lớn muốn nổ tung a!
“A.”
Liễu Nhu nói:
– Quên nói cho chàng biết, Tuế Nguyệt Thần cũng là sư tôn của ta.
Dát.
Vân Phi Dương trợn mắt.
Tuế Nguyệt Thần đồng dạng như Thời Không Thần, một viễn cổ đại thần rất nổi danh!
– Lợi hại!
Vân Phi Dương giơ ngón cái, nói:
– Không nghĩ tới, hậu trường của nàng cứng như vậy!
Liễu Nhu cười nói:
– Những sư tôn này của ta đã rời khỏi Thần Giới thật lâu du lịch trong hạo hãn vũ trụ, có lẽ có một ngày sẽ xuất hiện.
– Cho nên…
Nàng cười nói:
– Về sau đối với ta không tốt, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho chàng.
” “
Vân Phi Dương co giật khóe miệng.
Nguyên lai, nữ nhân này nói lai lịch của mình ra vì muốn chấn nhiếp mình.
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương ôm nàng từ phía sau, gối đầu lên vai thơm, nói:
– Ta sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ ủy khuất gì.
Liễu Nhu xoay người, dán trong ngực hắn, nói khẽ:
– Ta sẽ tận hết khả năng phụ tá chàng hoàn thành sứ mệnh tái tạo Thần Giới.
– Không cần.
Vân Phi Dương kéo tay nàng, nói:
– Nhiệm vụ của nàng chỉ là giúp ta nối dõi tông đường.
“Phốc phốc.”
Liễu Nhu cười nói:
– Vân đại chiến Thần, chàng chí ít cũng đã một vạn ba ngàn năm tuổi rồi, muốn hài tử, chỉ sợ khó như lên trời.
– Chưa hẳn.
Vân Phi Dương cười nói:
– Có lẽ, vận khí tốt, sẽ có thể để nàng mang thai.
– Nghĩ hay lắm.
Liễu Nhu lườm hắn một cái.
Vân Phi Dương cúi đầu hôn, tay phải nhẹ nhàng búng một cái, váy trắng thanh nhã tróc ra hiển lộ dáng người uyển chuyển.
Đại thủ nhẹ nhàng lướt qua da thịt non mềm, cuối cùng đứng ở sơn phong cao ngất.
“Ngô”
Liễu Nhu như bị điện giật, thân thể mềm mại run lên, nhẹ giọng rên rỉ.
Hai người giằng co cùng một chỗ trong đại trận trăm dặm không ngừng uẩn dục thuần nguyên lực!
Vân Phi Dương ở Phi Dương đại lục bốn ngày, bởi vì muốn tham gia thi đấu thiên tài, cho nên tâm tư vẫn phải đặt ở Tiểu Thần Giới.
Huống hồ.
Bên ngoài có bà cô nhỏ, nếu để cho nàng phát hiện, mình không ở trong phòng, khẳng định sẽ không may.
Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý.
Vừa mới về đến phòng trọ, cửa phòng đã bị Trầm Tiểu Vũ đá văng, lạnh lùng nói:
– Ngủ đủ chưa.
– Đủ đủ!
Vân Phi Dương âm thầm may mắn mình trở về nhanh.
– Sửa cánh cửa này rồi chúng ta lên đường.
– Tốt!
Tuyết bay đầy trời.
Trên mặt đất có tầng tuyết thật dày, núi và cây xung quanh bị bao phủ trong làn áo bạc.
Phóng tầm mắt nhìn ra, toàn bộ thế giới chỉ có một màu.
“Hô!”
Gió rét thổi tới, băng lãnh thấu xương.
“Xào xạc.”
Tuyết đọng bao trùm trên đường, hai người một lớn một nhỏ chầm chậm đi tới.
Bọn họ hất áo lông da hổ, mang giày thật dày, trên thân phủ đầy hoa tuyết tựa như hai người tuyết di động.
Hiển nhiên.
Chính là Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ.
Bọn họ được hai tháng, vào hôm nay rốt cục tiến vào biên giới Tuyết Vực.
– Kỳ quái.
Vân Phi Dương cau mày nói:
– Nơi này giống như có lực lượng áp chế nguyên niệm.
Trước khi tiến vào Tuyết Vực, hắn có thể quan sát hai trăm dặm.
Tiến vào Tuyết Vực, hắn chỉ có thể quan sát hai mươi dặm!
Trầm Tiểu Vũ giải thích.
– Ta nghe nói, địa vực và khí hậu nơi này sáng tạo một loại thuộc tính áp chế linh hồn, võ giả bình thường tiến vào Tuyết Vực, nguyên niệm và linh hồn đều sẽ bị ép chín thành.
“A.”
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Nhưng vào lúc này, hai người đứng trước một ngã ba đường.
– Trầm cô nương.
Vân Phi Dương phun ra hàn khí, dò hỏi:
– Chúng ta cần đi con đường nào?
– Ta ngẫm lại.
Trầm Tiểu Vũ nhíu mày.
“Xoát!”
Nàng giơ tay lên, chỉ một hướng, do dự nói:
– Giống như là con đường này.
Giống như?
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái, nói:
– Trầm cô nương, thi đấu thiên tài còn một tháng nữa bắt đầu, vạn nhất đi nhầm, chậm trễ thời gian thì phiền phức.
Vẻ mặt Trầm Tiểu Vũ đau khổ nói:
– Ta chưa từng tới Tuyết Vực, cũng không có đi qua Băng Tuyết Cung.
“.”
Vân Phi Dương vỗ trán.
– Vẫn nên tìm người, hỏi thăm một chút đi.
– Hoang sơn dã lĩnh, đi đâu tìm người!
Trầm Tiểu Vũ bĩu môi.
Vân Phi Dương chỉ về đằng trước, nói:
– Phía trước có một khách sạn, chúng ta có thể nghe ngóng đường lại có thể chỉnh đốn một chút.
– Khách sạn?
Trầm Tiểu Vũ nhìn sang, mờ mịt nói:
– Nào có?
Vân Phi Dương im lặng nói:
– Tuyết Vực khách sạn trước hai mươi dặm kìa?
Trầm Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi:
– Ngươi có thể nhìn thấy ngoài hai mươi dặm!?