Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 864
Lấy tính cách Vân Phi Dương sẽ không bắt buộc nữ nhân mình thích.
Nhưng vào hôm nay, hắn lại tựa như mất đi lý tính, muốn làm một lần cầm thú chân chính.
Vì cái gì?
Bởi vì, mấy tháng nay Liễu Nhu toàn tâm toàn ý bố trí trận pháp cho hắn bị mệt nhọc quá độ, linh hồn gặp khó.
Nghe có chút không tưởng nổi.
Người ta giúp ngươi bố trận, ngươi còn chiếm tiện nghi người ta, đây không phải vong ân phụ nghĩa.
Nhưng.
Liễu Nhu giúp, nào chỉ là bố trận.
Mảnh đất thí luyện, không để ý sinh tử cứu giúp, là nàng.
Y Đường, không chút oán giận luyện chế đan dược, là nàng.
Những năm gần đây.
Chỉ cần Vân Phi Dương có cái gì không hiểu, có khó khăn gì, trước tiên nghĩ đến cũng là nàng.
Có thể nói.
Từ khi trọng sinh đến nay, trợ giúp hắn nhiều nhất, là nàng!
Nữ nhân dạng này, chẳng lẽ một mực chờ đợi dông dài?
Hay.
Cần phải chờ tới lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông?
Không biết.
Lấy hiểu biết của Vân Phi Dương đối với Liễu Nhu, mặc dù nàng thích mình cũng không thể không kiêng nể gì thổ lộ như Mục Oanh và Lương Âm.
Bởi vì nàng là Trí Tuệ Chi Thần.
Nàng tỉnh táo hơn bất kỳ nữ nhân nào, suy nghĩ toàn diện hơn về một vấn đề hơn tất cả mọi người nói chi đến việc này.
Giữa hai người ngăn cách một tầng cửa sổ giấy.
Vạch trần không phá, vĩnh viễn ngăn cách.
Ngày hôm nay, Vân Phi Dương muốn xuyên phá cửa sổ giấy kia, cho nên muốn phá giới.
Nói đơn giản.
Để Liễu Nhu Trí Tuệ Chi Thần chủ động mở rộng cửa lòng là không thể.
Phương pháp hữu hiệu nhất đối phó với loại người có tâm lý rõ ràng một mực tỉnh táo ẩn giấu đi này là chơi cứng!
Bên trong gian phòng.
Ánh nến lấp lóe, mập mờ vô hạn.
Liễu Nhu nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng.
Giờ phút này, nàng từ hốt hoảng tỉnh táo lại.
Khóe miệng Vân Phi Dương mỉm cười.
– Sư đệ.
Liễu Nhu cầu xin tha thứ:
– Đừng làm rộn, ngươi…
Vân Phi Dương không cho nàng cơ hội nói chuyện.
Liễu Nhu gấp rút hô hấp, khuôn mặt sớm đã mặt đỏ tới mang tai, trong đôi mắt đẹp có phẫn nộ, cũng có u oán.
– Sư tỷ.
Vân Phi Dương cúi đầu xuống, nói khẽ:
– Ta không phải náo, ta đang nghiêm túc.
Liễu Nhu đắng chát không nói.
– Không có.
Vân Phi Dương chân thành nói.
Liễu Nhu bị tức cười, nói:
– Bởi vì ta bố trận mệt nhọc quá độ, mới khiến cho ngươi quyết định đi một bước này?
– Không sai.
Vân Phi Dương nói:
– Ta thua thiệt tỷ quá nhiều, muốn đền bù thật tốt.
Liễu Nhu hung hăng bóp hắn một chút, trách cứ nói:
– Đền bù của ngươi là khi dễ ta như vậy?
– Không phải.
Vân Phi Dương nói:
– Ta muốn phụ trách đối với tỷ.
Liễu Nhu im lặng.
Phụ trách như thế cũng chỉ có hắn làm được.
Nàng không phản kháng.
Bởi vì trước mặt nam nhân cường thế này, phản kháng vô dụng.
Trong thoáng chốc.
Suy nghĩ Liễu Nhu tung bay đến quá khứ.
Nàng nhớ tới thời điểm còn ở học đường đàm luận Thượng Cổ Thần Giới cùng hắn.
– Nói nửa ngày, ta còn không biết ngươi tên đây.
– Ta gọi Vân Phi Dương.
– A, ngươi cùng tên với Vân đại chiến Thần!
– Đúng nha, thật đúng dịp.
Đúng nha, thật đúng dịp.
Chưa hồi phục trí nhớ kiếp trước, thần tượng mình đau khổ tìm kiếm nguyên lai là thanh niên đứng trước mặt.
Đây là vận mệnh sao?
Để cho chúng ta quen biết ở Đông Lăng học phủ, từ đó, người và tâm đều cho hắn.
Liễu Nhu buông bỏ hai tay, mặc cho lồng ngực tên kia áp xuống, tựa như triệt để từ bỏ chống lại.
Vân Phi Dương cảm thấy được.
Hắn ngẩng đầu.
Thấy nước mắt trên khóe mắt của nàng cùng ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn mình.
Tâm thần Vân Phi Dương run lên, có chút không đành lòng.
Đột nhiên.
Liễu Nhu lên tiếng.
– Kiếp trước tu thân tu đạo mấy ngàn năm, vốn cho rằng siêu thoát ra khỏi trần thế.
– Đáng tiếc.
Nàng hơi dừng lại, khổ sở nói:
– Đương thời gặp ngươi vẫn động phàm tâm, cái này có lẽ là số mệnh.
– Vô luận tỷ là Liễu Nhu, hay Trí Tuệ Chi Thần.
Vân Phi Dương cười nói:
– Gặp được ta là mệnh của tỷ, yêu mến ta cũng là mệnh của tỷ, trong số mệnh đã định tỷ là nữ nhân của ta.
– Vân Phi Dương.
Liễu Nhu nói:
– Ta từng nghĩ, Tiện Thần như ngươi đến cùng có cái gì tốt, người bị trấn áp còn để Cửu Thiên Thần Nữ vì ngươi tan nát cõi lòng.
– Hiện tại
Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu nói:
– Ta bắt đầu nghi vấn chính mình sao lại yêu ngươi.
Nói nhắm mắt lại, ngang nhiên ngẩng đâu lên hôn tới.
Nữ nhân trí tuệ này tự mình xuyên phá cửa sổ giấy mở rộng cửa lòng.
“Ông.”
Song trọng trận pháp xuất hiện.
Một cái do Vân Phi Dương bố trí, một cái do Liễu Nhu bố trí.
Hai người tâm ý tương thông.
Mà cái này chính là hai bên tình nguyện!
Gian phòng.
Khí tức lãng mạn đang dập dờn.
Lúc tình nồng ý sâu, Vân Phi Dương bỗng mở lời.
– Sư tỷ, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
Liễu Nhu e thẹn nói:
– Làm gì?
Vân Phi Dương nói:
– Giúp tỷ tăng lên tầng mười hai, cải thiện kinh mạch và tư chất, nhanh tăng cao tu vi.
Liễu Nhu ngạc nhiên nói:
– Đây là một loại tâm pháp Âm Dương kết hợp?
– Thông minh.
– Ngươi lúc trước truyền Nghịch Thiên Quyết cho ta, nguyên lai là có mục đích!
Liễu Nhu rốt cuộc minh bạch.
“Ây.”
Vân Phi Dương vội nói:
– Đừng nói chuyện, chuyên tâm vận chuyển tâm pháp.
Liễu Nhu không đáp.
Lúc hô mưa gọi gió, tâm thần và Nghịch Thiên Quyết đều thăng hoa.
Liễu Nhu lĩnh ngộ Nghịch Thiên Quyết đến tầng mười một thu được Bách Thảo Đan Lô.
Vật này có tính duy nhất.
Vân Phi Dương cùng nàng Âm Dương Tương Hợp hỗ trợ đột phá đến tầng mười hai không thể phục chế được.
Đương nhiên, cũng không phải không có chỗ tốt, việc chưởng khống linh hồn lực của tên này càng thêm lô hỏa thuần thanh hơn so với dĩ vãng.
Hai ngày sau.
Vân Phi Dương đứng trước trận pháp chưa hoàn thành.
Nguyên niệm bao phủ hơn hai mươi dặm khẽ động, phức tạp trận tuyến cấp tốc phác hoạ.
Liễu Nhu đang an trí Linh Mẫu Thạch thấy thế, sợ hãi than.
– Yêu nghiệt.
Nàng hôm nay mặc một thân váy trắng, nhẹ gió thổi tới, tóc đen và quần lụa mỏng bay múa, ôn nhu động lòng người nói không nên lời.
Hai canh giờ sau.
Dưới sự thao túng của Vân Phi Dương, trận pháp hai mươi dặm còn thừa hoàn thành được bố trí.
Liễu Nhu cũng đặt 20 khỏa linh mẫu thạch vào các mắt trận.
Chỉ cần phác hoạ liền nhau một trượng trận tuyến sau cùng, thuần nguyên lực đại trận sẽ vận chuyển bình thường.
– Nhu nhi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nàng nỗ lực nhiều như vậy, tự làm một bước cuối cùng đi.
– Nhu nhi?
Liễu Nhu cau mày.
– Quá buồn nôn, gọi sư tỷ tốt hơn.