Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 863
Vân Phi Dương tiện thì rất tiện nhưng cũng không bẩn thỉu, thật chưa từng làm loại chuyện như nhìn trộm mỹ nữ tắm rửa.
Cái này không sai.
Liễu Nhu cởi y phục, vừa chui vào bể tắm, hắn đã phá cửa đi vào.
Tốt.
Hắn không nhìn lén.
Hắn quang minh chính đại nhìn!
– Ngươi
Liễu Nhu núp trong một góc bể tắm, thò đầu ra, kinh hoảng nói:
– Ra ngoài, mau đi ra.
– Sư tỷ.
Vân Phi Dương giơ thau nhỏ trong ngực lên, nói:
– Ta tới cho tỷ thêm nhiều hoa tắm cho thơm.
Rất lý do tốt!
Liễu Nhu im lặng nói.
– Không cần, ngươi mau đi ra!
Vân Phi Dương đi tới, nói:
– Sư tỷ, những cánh hoa này ta hái trong bách thảo hoa viên, lấy ngâm trong bồn tắm sẽ để da thịt tỷ càng trắng noãn.
Lý do quá hoàn mỹ!
“Xoạt!”
Liễu Nhu ngồi bên trong, hai tay ôm ngực, hung hăng nhìn hắn chằm chằm.
Vân Phi Dương đứng trước bể tắm.
Hắn chậm rãi vung cánh hoa vung vào trong, con mắt nhìn chằm chằm cơ thể trong nước.
Da thịt Liễu Nhu như tuyết, bóng loáng non mịn, hai chân tuy nhiên co quắp dưới nước, nhưng cũng có thể thấy được chúng rất tinh tế.
Đây là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ mà trời cao ban cho.
Cho nên, trong ánh mắt Vân Phi Dương không có khinh nhờn, hắn đang nghiêm túc thưởng thức.
“Xoạt!”
Liễu Nhu xấu hổ giận dữ giơ tay, tóe lên bọt nước đánh tới.
Vân Phi Dương tuỳ tiện né tránh, cười nói:
– Sư tỷ, cử động của tỷ vừa rồi để ta nhìn thấy thứ không nên nhìn nha.
– Ngươi…
Liễu Nhu vội vàng che ngực, cuống đến phát khóc, nói:
– Mau đi ra!
– Ừm.
Vân Phi Dương ôm chậu gỗ đi ra ngoài, nỉ non.
– Không ngờ sư tỷ nhìn qua nhỏ nhắn xinh xắn, vẫn có chỗ rất to đấy.
Liễu Nhu nghe được câu này, cắn chặt hàm răng trắng ngà, quát:
– Hỗn đản.
Vân Phi Dương rời đi.
Liễu Nhu cũng dần bình tĩnh trở lại.
Chẳng biết tại sao, khi nhìn những cánh hoa phiêu đãng trên mặt nước, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện ửng đỏ.
“Két.”
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra.
Vân Phi Dương lần nữa đi vào.
Lần này, hắn không có ôm chậu gỗ, mà giơ một cái ấm nước.
– Ngươi…
Liễu Nhu rút nửa vai lộ ra ngoài vào trong thùng nước, sụp đổ nói:
– Sao ngươi còn vào đây?!
Vân Phi Dương nói:
– Sư tỷ, chắc nước đã lạnh, ta cho thêm chút nước nóng!
– Không cần!
Liễu Nhu phát điên nói:
– Ngươi mau rời đi!
“A.”
Vân Phi Dương lui về sau, thuận tay cài cửa lại, nói:
– Sư tỷ, ta ở bên ngoài, có việc tỷ chỉ cần hô một tiếng.
Liễu Nhu che trán, một mặt im lặng.
Ta không có la, hắn đã vào hai lần, ta mà hô, hắn còn không vào ở luôn không chịu ra à!
Vân Phi Dương nhiệt tình để Liễu Nhu chịu không nổi.
Nói thật.
Một nữ nhân đang tắm, một nam nhân không có việc gì vào giúp đỡ, êm tai gọi nhiệt tình, khó nghe chút thì kêu giở trò lưu manh!
Sau khi Vân Phi Dương rời đi lần thứ hai, Liễu Nhu sợ hắn lại xông vào, cẩn thận từng li từng tí!
Cũng may.
Vân Phi Dương không có xuất hiện.
Sau nửa canh giờ.
Liễu Nhu mặc váy trắng đi ra phòng tắm, tóc dài ướt sũng xõa vai, gương mặt tinh xảo trắng noãn như ngọc.
Thời khắc nữ nhân xinh đẹp nhất.
Một là khi xuất giá lúc, hai là lúc vừa tắm xong.
Liễu Nhu đi qua tắm rửa, quả nhiên thanh thủy xuất phù dung, đẹp đến nổi khiến người ta ghen tỵ.
Vân Phi Dương nhìn thấy nàng, thần sắc hơi ngốc trệ.
– Sư tỷ.
Hắn đi tới, nói:
– Ta ôm tỷ trở về.
– Không cần!
Liễu Nhu vội cự tuyệt:
– Ta có thể đi.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương ôm nàng, ngửi ngửi mùi thơm phiêu đãng trong không khí, nói:
– Ta cũng đang nhàn rỗi.
Tốt cho một cái lý do!
Nếu Liễu Nhu hiện tại không suy yếu, thực lực lại không bằng hắn, khẳng định tung chưởng đánh tới.
Bên trong gian phòng.
Vân Phi Dương an trí sư tỷ thơm tho mềm mại như bông đặt lên giường.
Liễu Nhu chỉ cửa, nói:
– Ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.
Thực ra nàng muốn nói, mau đi ra, ta không muốn nhìn thấy đồ vô sỉ như ngươi!
– Ừm.
Vân Phi Dương nói:
– Ta đi đây, sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho thật tốt.
Bất quá.
Đi hai bước đã lui về.
Liễu Nhu phát điên hỏi:
– Tại sao ngươi lại trở về!
– Liễu Nhu.
Thần sắc Vân Phi Dương nghiêm nghị nói:
– Ta trịnh trọng nói cho tỷ biết, nữ nhân ta thấy qua thân thể, nhất định sẽ trở thành nữ nhân của ta!
Liễu Nhu ngây người.
Trực giác nói cho nàng biết, tên này đang rất nghiêm túc.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, nói khẽ bên tai nàng:
– Tỷ đã cứu ta trong mảnh đất thí luyện, lại giúp ta luyện đan, giúp ta giảng giải nan đề, giúp ta bố trí trận pháp, ta thiếu tỷ quá nhiều, chỉ có thủ hộ vĩnh thế đến hoàn lại.
Liễu Nhu giải thích.
– Ta giúp ngươi bởi vì ngươi là Chiến Thần, là hi vọng tái tạo lại Thần Giới.
– Thật sao?
Vân Phi Dương theo sát đi tới, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Con ngươi Liễu Nhu xuất hiện vẻ hoảng hốt, chỉ ngắn ngủi đối mặt thì xoay đầu qua chỗ khác.
Vân Phi Dương nói:
– Năm đó tỷ và Lương Âm liều chết tiến về mảnh đất thí luyện còn chưa có trí nhớ Trí Tuệ Chi Thần, cái này nói thế nào?
– Ta…
Liễu Nhu ấp úng.
– Ngươi là sư đệ ta, gặp nạn, ta nhất định sẽ giúp.
– Thật?
– Thật thật!
“Ai.”
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Xem ra, tỷ không phải đang trốn tránh ta, mà tỷ đang trốn tránh chính mình?
Trốn tránh chính mình?
Liễu Nhu khẽ giật mình, thật lâu chưa tỉnh táo lại.
Đối mặt Vân Phi Dương từng bước ép sát, nàng trốn tránh hai lần.
Lần thứ nhất.
Theo thí luyện mảnh đất trở về, hôn nhau ở Y Đường, nàng cắn hắn, nước mắt như mưa, vì vậy trốn qua một kiếp.
Lần thứ hai.
Lúc luyện đan, Vân Phi Dương muốn để nàng vì chính mình luyện cả một đời đan, mà nàng lấy lý do không muốn hắn vì tình nhi nữ mà chậm trễ võ đạo trốn qua kiếp thứ hai.
Quá tam ba bận.
Vân Phi Dương không cho nàng cơ hội trốn tránh nữa.
Hắn đi lên trước, bắt lấy tay nhỏ non mịn của nữ nhân này, nói:
– Tỷ giúp ta, ta nhìn trúng tỷ, ta muốn tỷ trở thành nữ nhân của ta.
Vân Phi Dương thật lâu không có bá đạo như vậy đối với mỹ nữ.
– Trở thành nữ nhân của ngươi?
Liễu Nhu đột nhiên bình tĩnh trở lại, nàng nhìn hắn, cười nói:
– Vân đại chiến Thần, ngươi không nghĩ nữ nhân của mình đã đủ nhiều rồi à?
Vân Phi Dương nói:
– Cho nên, nhiều thêm một người cũng không coi là nhiều.
” “
Liễu Nhu im lặng.
Nói chuyện cùng cái gia hỏa vô sỉ này thật có thể khiến người tức chết.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương trói buộc hai tay nàng đè lên giường.
Liễu Nhu một bên giãy dụa, một bên bối rối nói:
– Ngươi…ngươi muốn làm gì, ngươi ngươi chớ làm loạn!
– Liễu Nhu.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Vì để tỷ trở thành nữ nhân của ta, hôm nay ta muốn phá giới!
Hắn cúi đầu xuống muốn bá vương ngạnh thương cung!
“Khác “
Liễu Nhu vừa nói chuyện, đôi môi đã bị miệng Vân Phi Dương bá đạo phủ kín.
Hai tay nàng bị trói buộc, khó có thể giãy dụa, sau cùng chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ!
Cắn hắn!
Cắn môi hắn, cắn đầu lưỡi hắn!
“Xoát!”
Vân Phi Dương lui ra, miệng hắn đầy máu tươi, hiển nhiên đã bị cắn.
Liễu Nhu quả thực không khống chế được sự đau lòng, tâm lý còn nói thầm:
– Đừng trách ta, là ngươi làm loạn trước!
Vân Phi Dương lệch đầu lau máu lên bả vai, nói:
– Tỷ có thể tiếp tục cắn, ta không sợ đau.
Nói rồi lần nữa cúi xuống phủ kín đôi môi Liễu Nhu.
“Ngô “
Liễu Nhu phát ra tiếng rên nhẹ, không muốn cắn nữa.
Nàng chỉ có thể bị trói buộc hai tay, bị Vân Phi Dương xâm chiếm khó có thể giãy dụa, mắt nước treo trên khóe mắt cuối cùng rơi xuống áo gối thiêu uyên ương dưới đầu.