Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 862
Thối Cốt Kỳ tầng năm hơn năm vạn thuần nguyên lực.
Luyện Tâm Kỳ tầng ba 25 vạn ngàn thuần nguyên lực.
Vân Phi Dương đề bạt lực lượng phi thường khủng bố.
Bất quá.
Hắn lại xem thường.
Tại Tiểu Thần Giới, thực lực dạng này không tính là gì, phía trên có Hư Không cảnh, có Hóa Thần cảnh, còn có Chí Tôn và Thiên Tôn!
Đường còn rất dài!
Mình cần phải không ngừng nỗ lực, chậm rãi siêu việt mọi người!
Phủ thành chủ.
Lâm Chỉ Khê ngồi trước bàn trang điểm, chảy chuốc tóc xanh, trên gương mặt xinh đẹp còn từng mảnh ửng hồng chưa rút đi.
Thông qua gương đồng.
Có thể nhìn thấy Vân Phi Dương loã lồ nửa người nằm trên giường.
Nhìn ga giường lộn xộn thì biết, vừa rồi hai người đã trải qua một trận ác chiến rất tàn khốc.
Tu luyện cần tiếp tục, sự nghiệp tạo người cũng không thể gián đoạn.
Đáng tiếc, lấy tuổi tác Vân Phi Dương, muốn cho Lâm Chỉ Khê mang thai, phải xem vận khí.
Không hề nghi ngờ, số lần càng nhiều, vận khí càng cao!
– Chỉ Khê.
Vân Phi Dương từ trên giường nhảy xuống, đi đến trước mặt Lâm Chỉ Khê, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, cười nói:
– Một lần nữa đi.
Nói rồi tay không thành thật sờ về phía hai gò bông đảo của nàng.
Thân thể Lâm Chỉ Khê khẽ run, lúc này hất tay thúi của hắn tay.
– Huynh không mệt mỏi sao?
– Không mệt!
Vân Phi Dương đáp.
Bất hiếu có ba điều, vô hậu lớn nhất, chỉ cần có thể cho lão Vân gia khai chi tán diệp, mệt mỏi cũng phải cố gắng!
Lâm Chỉ Khê nhíu mày.
– Ta mệt mỏi.
Giày vò hơn một canh giờ, người nào chịu đựng được.
“Ây.”
Vân Phi Dương cứng ngắc.
Tiểu đệ đệ có phản ứng, nàng mệt mỏi thì làm thế nào.
Lâm Chỉ Khê vuốt tóc, thông qua gương đồng nhìn hắn quẫn bách, lắc đầu nói:
– Đi tìm Oanh Oanh đi.
– Chỉ Khê.
Vân Phi Dương ôm nàng, cảm động nói:
– Muội thật tốt.
“Két.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Mục Oanh đang tu luyện, nhẹ nhàng mở mắt, cười hô:
– Vân đại ca, sao huynh…
“Xoát!”
Vân Phi Dương ôm nàng đi qua chiếc giường, nói:
– Đừng nói chuyện.
Xem ra, hắn rất gấp.
“Ây.”
Mục Oanh ngoan ngoãn im lặng, như hiểu rõ ý đồ Vân đại ca đến đây, khuôn mặt nhỏ nhất thời nóng bừng.
Hai người có tầng kia quan hệ, lại đã làm chuyện nam nữ, nên không có gì cản trở.
Một lúc lâu sau.
Mục Oanh mềm như bún nằm trong ngực Vân Phi Dương, hai gò má đỏ hồng, nói:
– Vân đại ca, muối đột phá đến Thối Cốt Kỳ rồi!
Sau khi Nghịch Thiên Quyết đột phá đến tầng mười hai, tốc độ tu luyện của tiểu ny tử cực nhanh.
– Không tệ nha.
Vân Phi Dương cười nói:
– Tiếp tục cố gắng.
– Vâng.
Mục Oanh gật gật đầu.
Vân Phi Dương dán tới, đưa lỗ tai thấp giọng nói:
– Oanh Oanh, một lần nữa đi.
“A?”
Mục Oanh ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Thấy nàng xấu hổ, thú tính trong người Vân Phi Dương không thể áp chế, lúc này đề nàng dưới thân.
Thúc ngựa giương đao.
Khói lửa lại nổi lên.
Giết tới trời chiều ánh hồng!
Bên ngoài phủ thành chủ mấy chục dặm có một mảnh đất trống.
Hai tháng trước.
Vân Phi Dương giao 20 khỏa Linh Mẫu Thạch cho Liễu Nhu để nàng bố trí đại trận diễn sinh thuần nguyên lực.
Bây giờ.
Mặt đất hơn tám mươi dặm đã khắc đầy trận pháp phức tạp.
Cái này do Liễu Nhu một người hoàn thành.
Năm đó tại Thiết Cốt Thành, Vân Phi Dương bố trí Tụ Quang Phòng Ngự Trận cần phải mời rất nhiều trận pháp cao thủ của Đông Lăng học phủ.
Nếu so sánh với Liễu Nhu, quả thực quá yếu!
“Cát!”
Cuối trận tuyến, Liễu Nhu nhẹ nhàng vạch phá đất cát, phác hoạ ra dấu vết kéo dài trận tuyến một trượng.
Chắc ý thức được vị trí phác hoạ không đúng, nàng xóa đi, lần nữa phác hoạ mới hài lòng cười rộ lên.
Có lẽ do quá chuyên chú vào bố trận.
Đến mức Vân Phi Dương xuất hiện ở phía sau cũng không cảm thấy.
– Sư tỷ.
Vân Phi Dương nhẹ giọng gọi.
“A!”
Liễu Nhu hét lên một tiếng, chợt vỗ ngực, chưa tỉnh hồn nói:
– Sư đệ, ngươi hù chết ta!
“Hắc hắc.”
Vân Phi Dương gãi gãi đầu.
Liễu Nhu dần tỉnh táo lại, hỏi:
– Ngươi trở về khi nào?
– Mới đây thôi.
Vân Phi Dương đánh giá những trận pháp rắc rối phức tạp trước mặt, sợ hãi than.
– Sư tỷ, những trận tuyến này do một mình tỷ hoàn thành?
Liễu Nhu bĩu môi.
– Còn ai vào đây.
– Lợi hại!
Vân Phi Dương bội phục từ đáy lòng.
Trận pháp có thể diễn sinh ra thuần nguyên lực khẳng định cao cấp, độ khó bố trí cũng sẽ cực lớn.
Liễu sư tỷ một người phác hoạ ra trận tuyến gần tám mươi dặm, bực nào cường hãn!
– Vừa vặn.
Liễu Nhu nói:
– Ngươi đã đến thì giúp ta phác hoạ trận tuyến đi.
– Không cần.
Vân Phi Dương cười nói:
– Sư tỷ chỉ cần vẻ trận đồ ra dạy lại cho ta.
– Cũng được.
Liễu Nhu nói:
– Theo ta đi Y Đường.
Nhưng vừa quay người lại, thân thể mềm mại run rẩy, muốn lung lay sắp đổ.
– Sư tỷ!
Vân Phi Dương giật mình, vội vàng đỡ lấy nàng, hỏi:
– Tỷ làm sao?
– Không có…không có việc gì.
Liễu Nhu ổn định thân thể, miễn cưỡng cười nói:
– Có thể do quá mệt mỏi.
– Ta xem xem.
– Không cần.
Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không nghe nàng, chế trụ mạch đập, nguyên niệm tan nhập thể nội, tỉ mỉ dò xét.
Liễu Nhu bị trói buộc.
Chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào ngực Vân Phi Dương.
Cảm thụ được lồng ngực tráng kiện, loáng thoáng truyền đến tiếng tim đập, khuôn mặt nhỏ của nàng nhất thời đỏ hồng.
Dù cho là Trí Tuệ Chi Thần.
Dựa vào lồng ngực nam nhân như vậy cũng sẽ không biết làm thế nào, cũng biết thẹn thùng.
Một lúc sau.
Vân Phi Dương thu hồi nguyên niệm, lâm vào trầm mặc.
Liễu Nhu thực không đáng lo ngại, chẳng qua do mệt nhọc quá độ.
– Sư tỷ.
Vân Phi Dương hổ thẹn nói:
– Thật xin lỗi.
Nói rồi ôm nàng bay về hướng Y Đường.
– Sư đệ.
Liễu Nhu được an trí nằm trên giường như bệnh nhân, nàng dở khóc dở cười nói:
– Ta thật không có việc gì.
Nàng biết rõ y đạo, khẳng định hiểu rõ thân thể mình hơn Vân Phi Dương nhiêud.
Hiện tại tuy có chút suy yếu, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một phen thì sẽ triệt để khỏi hẳn, không cần uống thuốc.
Nhưng.
Liễu Nhu cũng không biết.
Vân Phi Dương hiện tại đang đau lòng, đang tự trách.
Hắn ngồi cạnh giường, nói:
– Không có việc gì cũng phải nghỉ ngơi, trận pháp chưa hoàn thành giao cho ta.
Liễu Nhu nao nao.
Nàng có thể nhìn ra được sự quan tâm chân thành từ ánh mắt của đối phương.
– Tốt.
Liễu Nhu đồng ý.
Vân Phi Dương đứng lên, nói:
– Sư tỷ, ta đi trước, tỷ nghỉ ngơi thật tốt.
– Chờ một chút.
Liễu Nhu ngăn hắn lại, ấp úng nói:
– Cái kia…ngươi ngươi chuẩn bị nước ấm được không, ta muốn tắm.
Quá bận rộn bố trận, nàng thật lâu chưa có tắm rửa.
– Được.
Vân Phi Dương rời đi, tiến về phòng tắm.
Cũng không lâu lắm, hắn lần nữa trở về, ôm Liễu Nhu lên, nói:
– Ta bế tỷ đi.
Liễu Nhu vội vàng cự tuyệt:
– Ta…ta tự mình ta có thể đi.
Đang khi nói chuyện, Vân Phi Dương đã ôm nàng ra khỏi phòng.
Đến phòng tắm.
Vân Phi Dương thả Liễu Nhu xuống, nói:
– Sư tỷ, tỷ tự tắm hay để ta giúp tỷ tắm?
– Nghĩ hay lắm.
Liễu Nhu chỉ cửa, nói:
– Ra ngoài.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương nói:
– Sư tỷ, ta chờ ở bên ngoài, có việc hô một tiếng là được.
Nói xong rời khỏi phòng tắm.
Vừa đi ra cửa, ngừng chân, nghiêm túc nói:
– Yên tâm đi, ta sẽ không nhìn trộm sư tỷ tắm rửa.