Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 854
– Đáng giận !
– Bảo mình gọi tên kia là thúc thúc!
Bên ngoài phòng trúc, Trầm Tiểu Vũ bóp nát từng lá trúc, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ không thoải mái.
Nàng là Truyền Lệnh Sứ.
Vân Phi Dương là võ giả Vạn Thế Đại Lục.
Theo quan hệ, hai người xem như cấp trên cấp dưới.
Hiện tại tốt rồi.
Phụ thân phán một câu, cấp dưới của mình tăng lên thành thúc thúc!
Không thể nhịn.
Không thể tiếp nhận!
– Tiểu Vũ.
Tô Nhược Mạt cười nói:
– Người ta và cha con gần bằng tuổi tác nhau, thực lực đã từng cũng không yếu, con gọi thúc thúc cũng bình thường mà.
– Mẹ!
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Đừng nói!
– Tiểu Vũ, yên tâm đi.
Tô Nhược Mạt cười nói:
– Nương và cha con không vì bối phận mà ngăn cản các con kết giao.
Nếu những đại gia tộc khác có suy nghĩ thông suốt như mẫu thân Trầm Tiểu Vũ thì hay biết mấy cho các cặp tình nhân chênh lệch bối phận.
“A a!”
Trầm Tiểu Vũ phát điên.
– Con đã nói qua, con và hắn chỉ là bằng hữu, người đừng nghĩ nhiều như vậy mà!
– Tốt tốt.
Tô Nhược Mạt nói:
– Các con chỉ là bằng hữu.
Trầm Tiểu Vũ biết, mẫu thân ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn nhận định mình và tên kia có quan hệ!
Thực quá đáng giận!
Bên trong phòng trúc.
Vân Phi Dương và Trầm Lận Phong ngồi trên mặt đất.
Trên bàn đặt chén trà bay ra lượn lờ hơi nước tràn ngập mùi thơm.
– Tiểu huynh đệ.
Trầm Lận Phong cười nói:
– Mời nếm độc hữu Túy Hương Trà của Trầm gia ta.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, khen không dứt miệng nói:
– Trà ngon, trà ngon!
Trầm Lận Phong trở lại chuyện chính.
– Nghe tiểu nữ nói tiểu huynh đệ muốn xông Cửu Long Cấm Trận?
– Không sai.
Vân Phi Dương đặt chén trà xuống đáp.
Trầm Lận Phong lắc đầu.
– Ta vẫn khuyên ngươi đừng đi.
Vân Phi Dương kinh ngạc hỏi:
– Tại sao?
Trầm Lận Phong đáp:
– Cửu Long Cấm Trận không lâu trước đây đã bị gia phụ sửa thành thập tử vô sinh, lấy thực lực ngươi bây giờ, rất khó vượt qua.
– Gia gia đã đổi Cửu Long Cấm Trận thành thập tử vô sinh?
Khi nghe mẫu thân nói tin tức này, Trầm Tiểu Vũ trầm mặc.
Cái gọi là cửu tử cùng thập tử cũng không phải tử vong chân chính trên ý nghĩa, chỉ đại biểu cho độ khó khăn.
Không hề nghi ngờ.
Thập tử cao hơn cửu tử!
Trầm Tiểu Vũ nhớ kỹ, lúc còn nhỏ, phụ thân và đại bá từng xông qua Cửu Long Cấm Trận thập tử vô sinh rất nhiều lần.
Quá trình gian nan, hiểm tượng vô vàn!
Lấy thực lực bọn hắn mà xém chút thất bại, chớ nói chi Vân Phi Dương chỉ có tu vi Thối Cốt Kỳ.
“Ai.”
Trầm Tiểu Vũ thở dài.
– Chỉ có thể dẫn hắn rời đi.
Từ bỏ.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng trúc mở, Vân Phi và cùng Trầm Lận Phong đi ra.
“Uy.”
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Độ khó của cấm trận được đề cao, ngươi không cần xông vào, chúng ta về Tiểu Thần Giới đi.
– Tiểu Vũ, không được vô lễ.
Trầm Lận Phong xụ mặt, nói:
– Gọi Vân thúc!
Trầm Tiểu Vũ mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn thấp giọng nói:
– Vân thúc, chúng ta về Tiểu Thần Giới đi.
Thanh âm nhỏ đến nghe không được.
Trầm Lận Phong còn cười nói:
– Tiểu Vũ nha đầu này, từ nhỏ thiếu quản thúc để ngươi chê cười.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói.
Trầm Tiểu Vũ tức giận đến nghiến răng!
Gia hỏa đáng giận, chờ xem, đợi ta biến thành ấu thể nhất định hung hăng ngược chết ngươi!
– Trầm huynh.
Vân Phi Dương nói:
– Chẳng biết lúc nào có thể mở ra Cửu Long Cấm Trận, tiểu đệ ta đã chờ không nổi, muốn xông vào một lần.
– Cái gì?
Trầm Tiểu Vũ cả kinh nói:
– Thập tử vô sinh mà ngươi còn muốn xông?
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói.
– Cơ hội tuyệt như vậy, ta không muốn bỏ lỡ.
Biết được Cửu Long Cấm Trận, hắn cũng không lùi bước, mà vượt khó tiến lên.
Đây là tính cách.
Nhưng.
Theo Trầm Tiểu Vũ, hắn muốn chết!
Trầm Lận Phong nói:
– Tiểu huynh đệ đã không kịp chờ đợi như thế, mời theo ta tiến về Cửu Long Cấm Trận.
– Cha!
Trầm Tiểu Vũ vội vàng cản trước người, ngăn lại.
– Hắn không thể đi!
Vân Phi Dương đại biểu Vạn Thế Đại Lục mình phụ trách, sau đó không lâu sẽ tham gia thi đấu thiên tài.
Mặc dù khó có thể đoạt giải quán quân, hẳn cũng sẽ lấy được thành tích không tệ.
Nàng không thể để cho hắn mạo hiểm, tiến vào Cửu Long Cấm Trận thập tử vô sinh, bởi vì một khi có cái gì ngoài ý muốn, khẳng định không cách nào dự thi.
– Tiểu Vũ.
Trầm Lận Phong nói:
– Con cần tôn trọng quyết định của Vân thúc.
– Lận Phong.
Tô Nhược Mạt cười nói:
– Tiểu Vũ đang quan tâm hắn.
– Ồ?
Trầm Lận Phong nghe thê tử nói thế, dường như nghĩ ra ra cái gì, cười nói:
– Thì ra là thế, làm cha như ta vậy mà không nhìn ra!
Trầm Tiểu Vũ biết phụ thân và mẫu thân hiểu sai.
Nàng dậm chân, nói:
– Cha, mẹ, không như các người nghĩ đâu, ta và Vân thúc này chỉ là bằng hữu bình thường!
Trầm Lận Phong cười nói:
– Bằng hữu bình thường sẽ quan tâm như vậy?
– Ta…
Trầm Tiểu Vũ sụp đổ.
Nàng lo lắng Vân Phi Dương có gì ngoài ý muốn, chậm trễ thi đấu thiên tài chứ không phải quan tâm trên tình cảm!
– Thôi thôi!
Trầm Tiểu Vũ lười giải thích, trừng Vân Phi Dương một chút, nói:
– Ngươi muốn đi chịu chết, ta lười quản ngươi.
Quay đầu thở phì phì rời đi.
– Đứa nhỏ này ngày càng không nói nổi.
Trầm Lận Phong lắc đầu.
– Tiểu huynh đệ, để ngươi chê cười.
– Không có.
Vân Phi Dương nói.
Trầm Lận Phong khoát tay.
– Đi thôi, mời theo ta tiến về Cửu Long Cấm Trận.
“Ông!”
Dưới sự chỉ huy của Trầm Lận Phong, Vân Phi Dương đi qua một đạo lưu quang.
Cảnh tượng trước mắt biến hóa, không còn là trúc lâm điềm tĩnh mà trở thành khu vực hoang vu cát vàng bay múa đầy trời.
Phía trước xuất hiện một cung điện to lớn.
Chín đầu hình rồng được điêu khắc sinh động như thật xoay quanh bốn phía cung điện phát ra khí thế uy nghiêm!
Đây là khi còn cách rất xa, lúc Vân Phi Dương theo Trầm Lận Phong đứng trước cửa chính cung điện cảm thụ cỗ khí tức đang phiêu đãng kia, cả người bỗng cảm giác áp lực.
– Tiểu huynh đệ.
Trầm Lận Phong nói:
– Đây là Cửu Long Cổ Điện, gia phụ bố trí Cửu Long Cấm Trận bên trong.
Vân Phi Dương sợ hãi than.
– Tòa cổ điện này hẳn là một kiện chí bảo.
– Không sai.
Trầm Lận Phong nói:
– Một kiện chí bảo còn cường đại hơn Thiên giai cao phẩm của Tiểu Thần Giới.
Cao hơn Thiên giai?
Vân Phi Dương âm thầm líu lưỡi.
Trầm Lận Phong nói:
– Tiểu huynh đệ, ngươi bây giờ còn có thể từ bỏ.
– Từ bỏ?
Vân Phi Dương cười nói:
– Vân Phi Dương ta xưa nay không nói hai từ từ bỏ.
– Tốt a.
Trầm Lận Phong nói:
– Dán tay trên cửa để phát động cấm trận mở ra.
– Ừm.
Vân Phi Dương đứng dậy.
Hắn đứng trước cổng chính, một tay giơ lên dán trên cửa đá rét lạnh.
“Ông!”
Trên cửa đá lấp lóe lưu quang rắc rối phức tạp.
“Hưu!”
Đột nhiên Vân Phi Dương biến mất.
– Đi vào.
– Người ngoài này dám xông vào Cửu Long Cấm Trận thập tử vô sinh, lá gan cũng không nhỏ nha.
Giữa rừng núi, Trầm Minh và Trầm Huy nhếch miệng cười rộ lên.
– Tên ngớ ngẩn!
Trầm Tiểu Vũ ở trúc lâm, hung hăng bóp nát lá trúc, nói:
– Sau khi tiến vào chớ bị tra tấn đến kêu khóc đó.
Tô Nhược Mạt lắc đầu cười cười.