Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 853
Vân Phi Dương không để ý đã nói lời trong lòng ra.
Tuy kịp thời đổi giọng, nhưng vẫn để Tô Nhược Mạt ngây người.
Chẳng lẽ tiểu tử đẹp trai này có quan hệ với nữ nhi của mình?
Trầm Tiểu Vũ sợ mẫu thân hiểu lầm, vội nói:
– Nương, hắn là bằng hữu của con ở Tiểu Thần Giới.
Tô Nhược Mạt mỉm cười, hỏi:
– Thật chỉ là bằng hữu?
Xong.
Mẫu thân khẳng định hiểu lầm.
Trầm Tiểu Vũ trừng Vân Phi Dương một cái, nói:
– Nương, ngươi đừng nghĩ lung tung, con và hắn chỉ là bằng hữu.
“A.”
Tô Nhược Mạt cười cười.
Nàng lại quan sát tỉ mỉ Vân Phi Dương thật giống như mẹ vợ đang xem con rể.
– Tướng mạo không tệ.
– Tuy tu vi có chút thấp nhưng cũng xứng với nữ nhi của ta.
Tô Nhược Mạt nỉ non.
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Vân Phi Dương nghe được, trong lòng của hắn vui vẻ, nói:
– Có hi vọng, có hi vọng!
Trầm Tiểu Vũ triệt để im lặng.
Nàng lần nữa trừng mắt nhìn Vân Phi Dương rồi đổi đề tài.
– Nương, phụ thân đâu.
– Ông ấy à.
Tô Nhược Mạt đáp:
– Đang câu cá bên hồ đấy.
– Con đi tìm ngài ấy.
Trầm Tiểu Vũ mang theo Vân Phi Dương rời đi.
Tô Nhược Mạt nhìn bóng lưng người tuổi trẻ kia, cười nói:
– Nữ nhi vì không muốn gả mà hóa nhỏ nhưng lại động tâm, khó được, khó được a.
Một lần nói sai hiểu lầm tạo thành mỹ diệu.
Đây là sự việc khiến cả Vân Đại Tiện Thần bất ngờ.
– Trầm cô nương.
Trong trúc bay giữa cánh rừng, hắn hổ thẹn nói:
– Vừa rồi, ta thật sự lỡ lời!
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Gặp cha ta cũng đừng lỡ lời đó!
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Sẽ không đâu!
Cuối trúc lâm.
Ven hồ bát ngát.
Vân Phi Dương theo Trầm Tiểu Vũ đi tới thì thấy trung niên chừng bốn mươi đang ngồi bên bờ hô thảnh thơi thả câu.
Bởi vì đưa lưng về phía hắn nên không thấy rõ tướng mạo.
Vân Phi Dương có thể cảm giác được khí tức tản mát ra quanh người hắn, thực lực tuyệt đối áp đảo Cuồng Ngạo Thiên.
Dù Chí Tôn Tiết gia trước mặt cũng thấp hơn một đoạn.
Chẳng lẽ là cường giả Thiên Tôn Cảnh?
Vẻ mặt Vân Phi Dương nghiêm túc.
Dựa theo cảnh giới Thần Giới và Tiểu Thần Giới so sánh, cường giả Thiên Tôn Cảnh tương đương với Thần Quân!
Cao thủ, đỉnh tiêm cao thủ!
– Cha.
Trầm Tiểu Vũ ngừng sau lưng trung niên, nhu thuận cười nói:
– Con trở về.
“Xuỵt!”
Trầm Lận Phong nói:
– Đừng lên tiếng, cá sắp cắn câu.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Hắn đến gần xem xét phát hiện cần câu làm bằng cây trúc nhưng không có dây câu!
Không có dây câu cũng có thể câu cá?
Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ!
“Uy.”
Trầm Tiểu Vũ thấp giọng nói:
– Đừng quấy rầy cha ta câu cá, đứng bên cạnh nhìn lấy.
Vân Phi Dương có chút im lặng.
Chẳng lẽ nàng thật sẽ cho rằng, không có dây câu cũng có thể câu được cá?
Cha và con gái thật kỳ hoa!
Vân Phi Dương đứng ở bên cạnh, yên tĩnh đợi.
Một khắc đồng hồ.
Hai phút đồng hồ.
Cho đến nửa canh giờ sau.
Mặt hồ yên tĩnh bỗng nhiên lăng tăng, sau đó sôi trào.
“Xoát!”
Trầm Lận Phong tiêu sái vung cần câu lên, một đầu cá chép bị lôi ra khỏi mặt nước.
– Sạc?
Vân Phi Dương âm thầm cả kinh.
– Thật có thể câu được cá!
Đại khai nhãn giới a!
“Ha ha ha.”
Trầm Lận Phong để cá chép vào trong giỏ cá, cười nói:
– Tiểu Vũ, hôm nay cha tự mình vào bếp, hầm cá cho con ăn.
“Ồ!”
Trầm Tiểu Vũ ghét bỏ nói:
– Tay nghề cha quá kém, vẫn để nương hầm đi.
Nội tâm Trầm Lận Phong bị thương rất nặng.
“Ai.”
Hắn thở dài một hơi.
– Cô gái nhỏ này không thể cho cha chút cổ vũ à!
– Ngài không phải thường nói.
Trầm Tiểu Vũ cười đáp:
– Võ giả không thể vi phạm bản tâm, cha nấu cơm khó ăn, con chỉ nói sự thật thôi mà.
– Con… đứa nhỏ này…
Trầm Lận Phong che ngực, nội tâm càng bị thương.
– Cha.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Con mang tới một người, hắn muốn xông Cửu Long Cấm Trận.
Trầm Lận Phong xoay người, nhìn về phía Vân Phi Dương.
– Hắn?
Tướng mạo phụ thân Trầm Tiểu Vũ anh tuấn uy vũ, khí vũ hiên ngang, quanh thân tản ra một cỗ khí chất phiêu dật.
Vân Phi Dương không ngoài ý muốn.
Dù sao, có thể sinh ra nữ nhi xinh đẹp thì phụ mẫu cũng không thể xấu.
– Đúng thế.
Trầm Tiểu Vũ trả lời:
– Là hắn.
Vân Phi Dương vội vàng chắp tay, nói:
– Vãn bối Vân Phi Dương, xin ra mắt tiền bối!
Lần này không nói sai.
Trầm Tiểu Vũ rất hài lòng cười.
Trầm Lận Phong cười nói:
– Ngươi chí ít cũng có mười ba ngàn năm tuổi rồi mà lấy vãn bối xưng với ta, phải chăng hơi thiếu sót?
Dát.
Vân Phi Dương trợn mắt.
Người này có thể nhìn ra thọ nguyên của ta?
Trầm Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi.
– Ngươi lớn như vậy?
Trong lý giải của nàng, tên này là Thần của Thần Giới, nhưng có thể đã chuyển thế, tuổi thật sẽ không cao hơn mình.
“Ây.”
Vân Phi Dương lúng túng nói:
– Hơi lớn một chút.
Trầm Lận Phong nói:
– Tuổi ta và ngươi gần bằng nhau, cho nên hai người chúng ta xưng theo ngang hàng bối phận đi.
Ngang hàng?
Vân Phi Dương có chút sụp đổ.
Trầm Tiểu Vũ càng sụp đổ.
Bởi vì cứ như vậy, mình chẳng phải có bối phận thấp hơb hắn!
– Không được!
Trầm Tiểu Vũ kiên quyết phản đối.
– Võ giả xưa nay dùng võ luận bối phận, cha, thực lực ngàu cao hơn hắn rất nhiều, xứng đáng được xưng tiền bối!
Trầm Lận Phong cười nói:
– Nếu như không nhìn lầm, Vân huynh đệ đã từng đạt đến Thiên Tôn Cảnh đại viên mãn.
Quả nhiên lợi hại.
Chỉ bằng vào mắt thường đã nhìn ra thực lực Vân Phi Dương khi còn đỉnh phong.
Phụ thân đã nói như vậy, khẳng định là thật.
Trầm Tiểu Vũ trừng to hai mắt, kinh ngạc nói:
– Ngươi trước kia lợi hại như thế?
Vân Phi Dương khổ sở nói:
– Đều là sự tình đã qua, hiện tại ta chỉ là gà mờ Thối Cốt Kỳ.
Nói thật.
Nếu không có Trầm Lận Phong nhắc.
Hắn chỉ biết thực lực mình thời kỳ đỉnh phong có thể so với Thiên Tôn Cảnh.
Còn về trình độ tinh chuẩn thì không cách nào phỏng đoán.
Trầm Lận Phong ý vị thâm trường nói:
– Có sai lầm để ngươi làm lại từ đầu, chưa hẳn là chuyện xấu.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn rất đồng ý câu nói này.
Bởi vì kiếp trước, tuy mình sắp đứng trên đỉnh võ đạo của Thần Giới nhưng vẫn có rất nhiều tiếc nuối.
Tỉ như linh hồn lực, tỉ như cường độ nhục thân.
Căn cơ đánh đủ vững vàng, muốn đột phá tầng thứ cao hơn sẽ khó như lên trời.
Trải qua vạn năm bị trấn áp tu luyện đến nay, linh hồn lực, thân thể nếu so với giai đoạn trước kia của mình thì mạnh hơn rất nhiều rất nhiều!
Nếu như có một ngày, đạt tới cảnh giới như trước.
Vân Phi Dương tin tưởng thực lực sẽ mạnh hơn trước rất nhiều, chiến thắng Đế Quân Thiên cũng không thành vấn đề!
Vân Phi Dương chắp tay nói:
– Trầm huynh, nói không sai. cả người
Nghe được tên này lấy huynh xưng hô phụ thân, Trầm Tiểu Vũ nhất thời sụp đổ.
Chẳng lẽ chính mình phải gọi hắn là Vân thúc?
“Ha ha ha.”
Trầm Lận Phong cười nói:
– Tiểu huynh đệ, mới tới Trầm gia ta, thân là gia chủ, tự nhiên không thể lãnh đạm, mời theo Trầm mỗ.
Vân Phi Dương nói:
– Trầm huynh, mời.
Kết quả là.
Hai người tiến về phòng trúc.
Trên đường, Trầm Lận Phong nói:
– Tiểu Vũ, về sau hắn chính là Vân thúc của con, chớ có mất lễ phép.