Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 847
Trong khoảng thời gian ngắn.
Vân Phi Dương kiếm lời 100 ngàn linh thạch.
Tốc độ này để rất nhiều người hâm mộ đến chết.
Bất quá.
Có tin vui thì cũng có tin buồn.
Sau khi về đến phòng trọ khách sạn, Trầm Tiểu Vũ hất ra tay, trên gương mặt tinh xảo phủ đầy sương lạnh.
Nàng nhẫn thật lâu!
“Ừng ực.”
Vân Phi Dương nuốt một ngụm nước bọt.
Nói thật.
Đừng nhìn tên này nắm tay Trầm Tiểu Vũ tựa như chiếm tiện nghi.
Trên thực tế, trên đường đi, hắn cũng nơm nớp lo sợ.
Hắn sợ nữ nhân này đột nhiên bạo tẩu ngược mình một hồi, khiến cho kế hoạch hỏng bét.
Còn tốt.
Trầm Tiểu Vũ từ đầu đến cuối đều rất phối hợp!
– Trầm cô nương!
Vân Phi Dương ôm đầu, nói:
– Đầu tiên nói trước, không cho phép đánh mặt, ta còn dựa vào tướng mạo ăn cơm đấy!
“Phốc phốc.”
Trầm Tiểu Vũ bị câu nói này của hắn chọc cười.
Vân Phi Dương nhất thời buông lỏng một hơi, nói ngay:
– Trầm cô nương, vừa rồi chỉ là diễn kịch, ta cũng không phải chiếm tiện nghi của cô!
“A.”
Trầm Tiểu Vũ ứng một tiếng.
Nàng nháy mắt mấy cái, cười nói:
– Ta trước kia có phải rất hung dữ để ngươi sợ hãi?
Nhớ tới Thái Thúc Lệnh bị la lỵ thể của nàng cuồng oanh loạn tạc trên không trung.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Đại tỷ, ngươi không phải hung mà là tàn bạo bất nhân, người nào không sợ!
Đương nhiên.
Hắn sẽ không nói ra.
Trái lương tâm, nghiêm túc nói:
– Mặc kệ lúc trước hay hiện tại, Trầm cô nương rất ôn nhu.
Trầm Tiểu Vũ cười nói:
– Ngươi đang nói láo, bất quá, ta thích nghe.
” “
Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.
Ngự tỷ thể và la lỵ thể của nữ nhân này thật sự là một trời một vực.
Nếu như nàng từ đầu tới cuối duy trì hình thái như thế, mình nói cái gì cũng phải trở thành con rể Trầm gia chân chính!
– Há, đúng rồi.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Buổi đấu giá sáng mai có thể sẽ có đồ tốt đó.
– Vật gì tốt?
Vân Phi Dương nói.
Trầm Tiểu Vũ hơi hơi suy nghĩ, nói:
– Giống như muốn đấu giá một thanh kiếm đã từng là Thần khí của Thần Giới, gọi Hỗn Nguyên cái gì kiếm đó.
Oanh!
Vân Phi Dương như bị sét đánh, đứng ngốc trệ ngay tại chỗ.
“Uy?”
Trầm Tiểu Vũ vươn tay lắc lắc trước mắt hắn, hỏi:
– Ngươi làm sao?
“Xoát!”
Vân Phi Dương bắt lấy tay nàng, run rẩy hỏi:
– Ngươi nói Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm?
– Đúng nga.
Trầm Tiểu Vũ đáp:
– Đúng là chuôi kiếm này, ngươi cũng nghe qua?
Nghe qua?
Vân Phi Dương nhịn không được cười lên.
Hắn đâu chỉ nghe qua, còn cầm hơn một nghìn năm đây.
Năm đó Thần Ma đại chiến.
Vân Phi Dương khoác Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, cầm trong tay Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, đứng tại Thiên Ma Tỉnh giết đến 100 ngàn Ma Quân nghe tin đã sợ mất mật!
Về sau đối mặt Chư Thần trấn áp.
Vì ngăn ngừa Thần khí rơi vào trong tay các Thần khác, giận dữ ném ra ngoài, bay về phía hạo hãn vũ trụ bên trong.
– Mình dùng hết khí lực sau cùng ném Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra ngoài vạch phá không gian biến mất không còn tăm tích, như thế nào lại xuất hiện ở Tiểu Thần Giới!
– Không có khả năng, tuyệt không có khả năng!
– Giả, nhất định là giả!
Vân Phi Dương nói thầm.
Sở dĩ nghĩ như vậy là vì hắn và Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm có cảm tình rất sâu.
Người và kiếm có cảm tình.
Trừ lĩnh ngộ cao đối với kiếm đạo còn có một khả năng, trong kiếm có khí linh!
Lúc thiên địa Thần Giới sơ khai, Hỗn Nguyên Khí hóa thành Thần khí, bên trong thân thể tự có Khí linh.
Dùng thuật ngữ của thần giới để nói thì đây là —— Thần Linh!
Vân Phi Dương và Thần Linh trong Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm có đến ngàn năm tình cảm.
Mặc dù đi qua vạn năm cũng không phai nhạt, dù cả hai cách xa vạn lý, vẫn có cảm ứng lẫn nhau!
Nhưng.
Vân Phi Dương ở Thanh Anh thành không cảm ứng gì.
Cho nên hắn kết luận, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trên buổi đấu giá tuyệt không phải chính phẩm!
“Uy?”
Trầm Tiểu Vũ lên tiếng:
– Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?
Từ khi nhắc đến Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, tên này giống như nhớ lại cái gì, ánh mắt cũng trở nên tang thương.
– Không có gì.
Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, cười nói:
– Không có suy nghĩ gì.
– Ngươi đang nói láo.
Trầm Tiểu Vũ cười nói:
– Ta từ ánh mắt ngươi nhìn ra được, ngươi đang nhớ đến một cố sự.
Vân Phi Dương nao nao.
“Ba.”
Trầm Tiểu Vũ vỗ trán, nói:
– Ta quên, ngươi là đã từng Thần, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm không phải binh khí của ngươi chứ?
– Đúng.
Vân Phi Dương không phủ nhận.
“Chậc chậc.”
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Ta nghe gia gia nói, kiện binh khí kia chính là lúc thiên địa Thần Giới sơ khai, Hỗn Nguyên Khí biến thành, là một thanh lợi khí chân chính.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đứng đầu thập đại thần khí Thần Giới chỉ được xem như lợi khí?
Trầm gia này đến cùng trâu tới trình độ nào?
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Tuy đấu giá Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, nhưng ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, theo ta suy đoán, có thể là hàng giả.
Vân Phi Dương đã sớm đoán được.
Hắn cười nói:
– Vô luận thật giả cũng muốn đi xem một chút.
Trầm Tiểu Vũ gật gật đầu.
– Ta cũng cho rằng như vậy nên mới đi vào Thanh Anh thành.
Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Cô vì Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm mà đến?
– Đúng thế.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Gia gia nói, nếu như ta có thể lấy được thanh kiếm này, nỗ lực tu luyện có thể đánh một trận với Tiểu Thần Chủ.
“Tê!”
Vân Phi Dương hít một hơi lãnh khí.
Hắn rất ngông cuồng nhưng rõ ràng, mặc dù khôi phục lại thực lực đỉnh phong lúc trước cũng không thể chiến thắng Tiểu Thần Chủ.
Bởi vì đối phươn là kẻ xâm lược đến từ Chân Vũ Thần Vực có thể đánh bại Đế Quân Thiên!
Nữ nhân này khẩu khí thật lớn!
Trầm Tiểu Vũ cười nói:
– Ta biết ngươi sẽ rất giật mình, bởi vì trong suy nghĩ của những người đã từng là Thần các ngươi, cường giả Chân Vũ Thần Vực rất khủng bố.
Vân Phi Dương hỏi lại:
– Không phải sao?
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Võ đạo vĩnh viễn không có điểm dừng, trong vũ trụ này còn có tồn tại cực kỳ cường đại.
– Ngươi biết rất nhiều nha.
– Đương nhiên.
– Có thể nói một chút có tồn tại cường đại nào hay không?
– Có thể nha.
Trầm Tiểu Vũ hỏi:
– Ngươi nghe nói Thái Vũ Cổ Thần chưa?
– Thái Vũ Cổ Thần?
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Chưa nghe nói qua.
Trầm Tiểu Vũ cười nói:
– Đây mới thực sự là Thần, có thể thay đổi khống thời không, tiện tay sáng tạo vô số vị diện, những người tự xưng là Thần như các ngươi chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép trong mắt người ta.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn đã từng nghĩ qua, Thần Giới Thần đến cùng có phải Thần hay không?
Hiện tại có thể khẳng định.
Thần Giới Chư Thần bao gồm chính mình không phải là Thần, chỉ là mạo xưng, chỉ là võ giả mạnh hơn phàm nhân một chút thôi!
– Siêu cấp đại năng giống như Thái Vũ Cổ Thần còn có rất nhiều?
– Bọn họ như Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, có người thích dạo chơi nhân gian, có người dung nhập trong vũ trụ, một ngủ giấc mấy vạn năm.
Vân Phi Dương trừng mắt.
– Rất khoa trương nhỉ?
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Lúc ấy ta nghe gia gia kể cũng không tin, nhưng lão nhân gia chắc chắn không gạt ta.
“Ây.”
Vân Phi Dương vội vàng hỏi:
– Gia gia cô cũng thuộc cấp bậc siêu cấp đại năng này à?
– Không phải.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Gia gia của ta nói qua, ngài chỉ vừa mới chạm đến cánh cửa võ đạo, muốn trở thành cường giả chân chính, còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Một Chiến Đế lệnh đã làm cho cả Tiểu Thần Giới kiêng kị.
Cường giả cấp bậc như thế chỉ vừa sờ đến cánh cửa võ đạo, như vậy, mình thời kỳ đỉnh phong tính là gì?
Chó má, không bằng cái rắm!