Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 848
Trầm Tiểu Vũ nói Thái Vũ Cổ Thần, nói võ giả càng mạnh hơn để Vân Phi Dương ý thức được mình và Thần Giới Chư Thần trước kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Rất tốt!
Như thế mới thú vị!
“Ba!”
Vân Phi Dương nắm quyền đầu, con ngươi hiện ra hỏa diễm, máu trong cơ thể phảng phất như bị nhen lửa mà sôi trào!
“A?”
Trầm Tiểu Vũ kinh ngạc.
Nàng từ ánh mắt người này nhìn ra được nồng đậm chiến ý, nhìn ra một cỗ khí tức dũng mãnh.
– Trầm cô nương.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cám ơn vì nói cho ta biết nhiều như vậy, để cho ta hiểu rõ mình trước nhỏ bé cỡ nào!
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Ngươi không uể oải?
– Uể oải?
Vân Phi Dương khó hiểu hỏi:
– Tại sao ta phải như thế?
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Trời còn cao hơn so với ngươi tưởng, đất lớn hơn so với ngươi tưởng, cường giả cũng mạnh hơn ngươi nhiều.
“Ha ha ha.”
Vân Phi Dương cười to nói:
– Ngươi đã nói, võ đạo không có điểm dừng!
– Cuối cùng sẽ có một ngày, Vân Phi Dương ta sẽ bao trùm trên tất chúng sinh, trở thành cường giả như Thái Vũ Cổ Thần!
– Không.
Ánh mắt hắn kiên định nói:
– Ta muốn vượt qua bọn họ, trở thành Chiến Thần đánh đâu thắng đó!
Mấy chữ cuối cùng, khẳng khái sôi sục!
Bao trùm trên chúng sinh?
Trở thành Chiến Thần đánh đâu thắng đó?
Trầm Tiểu Vũ nao nao, chợt cười nói:
– Hi vọng như thế.
Nội thành, khu vực trung ương có một tọa kiến trúc cổ xưa, trên bảng hiệu khắc mấy chữ —— Phòng Đấu Giá Thanh Anh!
Trời vừa tờ mờ sáng.
Phòng đấu giá cổ xưa này đã tụ tập võ giả các đại gia tộc.
Có đến từ các thành trì xung quanh, có đến từ ngoài vạn dặm.
Phòng Đấu Giá Thanh Anh trong thành trì quy mô trung đẳng vẫn rất có danh vọng.
– Mau nhìn, là Chân công tử!
Đột nhiên, có người hô.
Các võ giả đang xếp hàng theo thứ tự tiến vào nhao nhao đưa ánh mắt xoay qua chỗ khác.
Vân Phi Dương tiêu sái đi tới.
Hắn hôm nay mặc một thân cẩm y mới tinh, tóc dài buộc lên, trong tay cầm quạt giấy, tựa như công tử ca.
Người dựa vào y phục, ngựa dựa vào yên.
Vân Đại Tiện Thần mặc vào trang phục này vẫn rất ngọc thụ lâm phong.
Cũng may là đã dịch dung.
Nếu như hiển lộ ra khuôn mặt chân chính, lấy tướng mạo hắn, tuyệt đối làm cho nữ hài xung quanh liên tục thét to.
Trầm Tiểu Vũ theo bên cạnh.
Nàng ngày hôm nay vẫn một thân trang phục xanh lam, đai lưng ở giữa phác hoạ từng từng đường cong hoàn mỹ, dáng người uyển chuyển.
Nếu tuyệt sắc mỹ nữ như thế đổi váy dài, trang điểm thêm chút, khẳng định sẽ đẹp đến khiến người ta ngạt thở.
Một người phong độ nhẹ nhàng.
Một người tư thế hiên ngang.
Hai người cứ như vậy đi tới, tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ.
“Xoát!”
Đám người nhao nhao nhường đường.
Nghe hôm qua truyền bá, võ giả ở Thanh Anh thành ai không biết, một thân phận nam một nữ này rất cao quý đến Đan Tông Tông Chủ còn khách khí.
Rất nhanh.
Vân Phi Dương đứng trước phòng đấu giá.
Người phụ trách Thanh Anh Phòng Đấu Giá – Tiền Hữu Đa tự mình đi ra, chắp tay nói:
– Chân công tử, Trầm cô nương tới tham gia đấu giá?
“Xoát!”
Vân Phi Dương mở quạt giấy, phong độ nhẹ nhàng nói:
– Đương nhiên.
Khoan hãy nói, tên này giả thế gia công tử ca vẫn rất ra dáng.
Tiền Hữu Đa mừng rỡ trong lòng.
Nếu tin Trầm gia dòng chính cùng con rể Trầm gia tới tham gia đấu giá truyền đi, tuyệt đối có thể cho Thanh Anh Phòng Đấu Giá tăng lên mấy cấp bậc.
Hắn tự giới thiệu mình:
– Bỉ nhân Tiền Hữu Đa.
Sau đó, chắp tay nói:
– Hai vị, mời!
Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ không có xếp hàng, dưới sự dẫn đường của Tiền Hữu Đa tiến vào phòng đấu giá.
Đối với điều này.
Võ giả đang xếp hàng tiến vào không có ý kiến.
Dù sao, thân phận người ta cao khẳng định phải đặc thù đối đãi.
Rất nhiều người thầm cầu nguyện, đồ vật trong Thanh Anh Phòng Đấu Giá không lọt vào pháp nhãn của hai người.
Nếu không, chuyến này xem như đến không.
Trang trí bên trong phòng đấu giá có chút khí phái.
Mặt đất bóng loáng tỏa sáng, vách tường có điêu khắc tinh mỹ khiến người ta cảnh đẹp ý vui.
Vân Phi Dương đi bên trong, nói:
– Tiền chưởng quỹ, tham gia đấu giá có quy củ gì?
Tiền Hữu Đa có chút sụp đổ.
Hắn và các gia tộc khác có cùng ý nghĩ, không hy vọng Vân Phi Dương đấu giá.
Bởi vì lấy thân phận người này, chỉ cần một kêu giá, khẳng định không có võ giả dám theo ra.
Bảo vật không có đập tới số tiền dự đoán khẳng định lỗ vốn!
Tuy phiền muộn, Tiền Hữu Đa vẫn cười nói:
– Chân công tử, muốn đấu giá cần thanh toán trước một trăm vạn linh thạch lấy một thẻ đấu giá.
“A.”
Vân Phi Dương nói:
– Vậy lấy một cái thẻ đi.
– Mời.
Tiền Hữu Đa dẫn hai người tới sảnh khách mời, nói:
– Chân công tử, muốn lưu bao nhiêu linh thạch?
Vân Phi Dương ném ra một không gian giới chỉ đặc thù chứa linh thạch, nói:
– Trước một trăm vạn đi.
Tiền Hữu Đa nói thầm:
– Không hổ là dòng chính Trầm gia!
Võ giả có một trăm vạn linh thạch không ít.
Nhưng phần lớn đều đến từ Gia chủ của một gia tộc lớn nào đó hoặc cao tầng đến mua, nó thuộc về tài sản của gia tộc.
Một người lấy ra một trăm vạn giống Vân Phi Dương rất hiếm thấy.
Trầm Tiểu Vũ lộ vẻ kinh ngạc.
Gia hỏa vừa tới Tiểu Thần Giới chưa được mấy năm, vậy mà thoáng cái xuất ra một trăm vạn linh thạch, thực có chút bưu hãn.
Tiền Hữu Đa rời đi xử lý thẻ đấu giá.
Trầm Tiểu Vũ đè ép thanh âm, nói:
– Xem ra, ngươi rất có tiền.
Vân Phi Dương khiêm tốn nói:
– Dựa vào siêu cấp Hồi Nguyên Đan kiếm lời một chút, đâu thể so sánh với Trầm cô nương tùy tiện lấy ra mười khỏa Linh Mẫu Thạch được.
– Ta rất nghèo.
Trầm Tiểu Vũ lắc đầu.
– Cũng chỉ mười khỏa Linh Mẫu Thạch đó thôi.
Nàng nghèo?
Vân Phi Dương nhịn không được cười rộ lên.
Siêu siêu nhất lưu Trầm gia, quái vật khổng lồ dạng này sẽ thiếu linh thạch.
– Không tin?
– Không tin.
Vân Phi Dương rất thẳng thắn.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Đợi ngươi đi nhà ta sẽ rõ ràng, ta nói thật hay giả.
– Chân công tử.
Tiền Hữu Đa đi tới, đưa một thẻ đấu giá nạm vàng, cười nói:
– Đây là thẻ đấu giá của ngài theo quy cách tối cao, bên trong còn có một trăm vạn linh thạch!
“A.”
Vân Phi Dương nhận lấy, nói:
– Đi vào phòng đấu giá đi.
Thanh Anh Phòng Đấu Giá nằm trong một hội trường, có một đài cao hình tròn, bốn đầy ghế dựa.
Võ giả phổ thông chỉ có thể ngồi ở chỗ này.
Lầu hai có các phòng nhỏ đơn độc, nắm giữ thẻ bạc do phòng đấu giá phát hành mới có tư cách tiến vào.
Lầu ba là phòng nhỏ quy cách tối cao, người có thể đi vào nhất định phải nắm giữ thẻ vàng.
Được Tiền Hữu Đa chỉ huy, Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ được an trí tại phòng nhỏ tối quy cách trên lầu ba.
– Chân công…
– Tốt rồi, ngươi có thể đi xuống.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
Tiền Hữu Đa nuốt hết lời muốn nói nuốt trở về, cười nói:
– Đấu giá lập tức sẽ bắt đầu, hai vị xin chờ chốc lát, Tiền mỗ cáo từ trước.
Nói rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi hắn rời đi, Vân Phi Dương nho nhã lễ độ nói:
– Trầm cô nương, mời ngồi.
– Cám ơn.
Trầm Tiểu Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống.
Tuy nàng tư thế hiên ngang, giống như nữ hiệp không câu nệ tiểu tiết, nhưng xuất sinh hào môn, bên trong vẫn có hàm dưỡng.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương có thể khẳng định.
Đổi lại la lỵ thể kia tuyệt sẽ không thục nữ như thế!