Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 843
Thái Thúc Lệnh chung quy vẫn là cường giả Khai Khiếu kỳ.
Vân Phi Dương lo lắng tên này sẽ có hậu chiêu, cho nên khi về đến phòng trọ đã phong khí mạch và Thuần Nguyên Hạch của hắn.
“Ba.”
Hắn vỗ vỗ tay, cười nói.
– Thế này thì an toàn.
Thương thế Thái Thúc Lệnh khôi phục một chút xíu, nói:
– Đại thúc ta không nên cho ngươi hai lần cơ hội!
– Chỉ bằng hai lần cơ hội.
Vân Phi Dương nói:
– Người bạn như ngươi, ta đã định.
– Bằng hữu?
Thái Thúc Lệnh lạnh lùng nói:
– Thái Thúc Lệnh ta không kết giao bằng hữu cùng đồ vô sỉ bỉ ổi.
Bị hố quá thảm, coi như không có thù cũng không dám chơi cùng.
“A.”
Vân Phi Dương nói:
– Bằng hữu không làm được cũng chỉ có thể làm thuộc hạ ta.
– Thủ hạ?
Thái Thúc Lệnh cười.
Võ giả đều có cốt khí.
Từ tướng mạo uy nghiêm của Thái Thúc Lệnh mà xem, hắn cũng là hán tử xương cốt cứng rắn.
Hắn thu hồi nụ cười, thản nhiên nói:
– Tiểu tử đừng si tâm vọng tưởng, cho dù đại thúc ta chết cũng không thể làm thủ hạ của ngươi!
“Ba ba!”
Vân Phi Dương vỗ tay, nói:
– Quả nhiên là hán tử!
Nói rồi nhấc Tiểu Nhi lên, đặt tay trên cổ non mịn của cô bé, ánh mắt âm sâm nói:
– Ta cho ngươi thêm một cơ hội.
Thái Thúc Lệnh trừng muốn rách cả mí mắt, nói:
– Buông nàng ra, nàng chỉ là một đứa bé!
“Ha ha ha!”
Vân Phi Dương cười to nói:
– Lão tử vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn!
Nói rồi năm ngón tay dùng lực.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Nhi nhíu lại, hô hấp dồn dập nói:
– Thái…Thái Thúc đại thúc!
– Dừng tay!
Thái Thúc Lệnh quát.
Vân Phi Dương dừng lại, cười nói:
– Đại thúc, suy nghĩ kỹ chưa?
Người có cốt khí cũng có nhược điểm.
Nhược điểm của Thái Thúc Lệnh là Tiểu Nhi.
Sáu năm trước.
Một đêm sấm sét vang dội.
Thái Thúc Lệnh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ phát hiện Tiểu Nhi còn trong tã lót tại một sơn cốc.
Hắn đưa cô bé về Đan Tông, nuôi dưỡng đến nay.
Hai người mặc dù không có máu mủ nhưng lại như cha và con gái.
Bây giờ.
Vân Phi Dương trói buộc Tiểu Nhi, chẳng khác nào trói buộc mệnh mạch Thái Thúc Lệnh, để hắn không thể không thỏa hiệp.
– Được.
Thái Thúc Lệnh cắn răng nói:
– Ta đồng ý làm thủ hạ ngươi!
– Không.
Vân Phi Dương nói:
– Làm bằng hữu.
– Được.
Thái Thúc Lệnh nói:
– Làm bằng hữu!
– Này mới đúng.
Vân Phi Dương cười cười, sau đó thả Tiểu Nhi ra.
“Uy.”
Tiểu Nhi sau khi hạ xuống thúc giục:
– Thái Thúc đại thúc nhất ngôn cửu đỉnh, huynh cũng phải giữ lời, nhanh giúp ngài liệu thương!
Vân Phi Dương cười nói:
– Yên tâm đi, ta là một người nói lời giữ lời.
Dát.
Thái Thúc Lệnh trợn mắt.
Giờ phút này, hắn ý thức được cái gì đó.
Chỉ cần là người bình thường đều có thể thấy Vân Phi Dương và Tiểu Nhi vừa rồi đang diễn trò!
Mà cái này là hiệp nghị giữa hai người.
Thái Thúc Lệnh cho Vân Phi Dương hai lần cơ hội chạy trốn.
Cho nên, hắn không dùng độc dược hoặc thu linh hồn nguyên thần để khống chế đối phương nghe lệnh mình.
– Yên tâm đi.
Sau khi Thái Thúc Lệnh phục dụng thuốc chữa thương, nói:
– Từ hôm nay trở đi, ngươi là bằng hữu ta, ta sẽ không làm khó ngươi.
Hắn không muốn làm bằng hữu với Vân Phi Dương nhưng lại không thể làm như thế.
Bởi vì vừa rồi, tên kia nói dăm ba câu đã lừa gạt Tiểu Nhi ăn vào một viên kẹo.
Trời mới biết.
Viên kẹo kia có phải độc dược hay không!
Thái Thúc Lệnh nghĩ nhiều.
Vân Phi Dương cho bánh kẹo thật.
Hắn có thời gian rất xấu, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, nhưng mà có phòng tuyến cuối cùng, sẽ không đi thương tổn một đứa bé.
Vân Phi Dương nói:
– Thực ra, ta ăn cướp Đan Phường bởi vì Đan Tông các ngươi nhằm vào ta trước.
Muốn chân chính kết giao người bạn này thì cần hóa giải hiểu lầm.
Thái Thúc Lệnh nói:
– Đan Tông ta chỉ hiếu kỳ Siêu cấp Hồi Nguyên Đan ngươi luyện chế cũng không có ý tứ nhằm vào ngươi.
– Thật sao?
Vân Phi Dương nói:
– Vậy do ta hiểu lầm?
Hắn xác thực đã hiểu lầm.
Nhưng nháo sự việc đến tình trạng như thế cũng bởi vì Lê trưởng lão ngạo mạn.
Nếu như hắn bỏ lòng kiêu ngạo nói chuyện thật tốt cùng Vân Phi Dương, sự việc cũng không phát triển đến tình trạng này.
– Như vậy đi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Vì đền bù hiểu lầm và tổn thất, không bằng chúng ta hợp tác.
– Hợp tác?
Thái Thúc Lệnh giật mình.
Vân Phi Dương nói:
– Ta đưa quyền tiêu thụ Siêu cấp Hồi Nguyên Đan cho các ngươi.
Những ngày gần đây, hắn một mực cân nhắc, làm sao buôn bán siêu cấp Hồi Nguyên Đan càng nhanh càng tốt.
Không hề nghi ngờ.
Các cửa hàng đan dược trong các thành lớn là nhanh nhất, tốt nhất!
Vân Phi Dương không có căn cứ địa của mình cũng không có khả năng trong thời gian ngắn mở đại lượng cửa hàng khắp Tiểu Thần Giới.
Muốn bán đan dược, kiếm lời linh thạch.
Tìm con đường hợp tác là phương pháp tốt nhất!
Đan Phường, không thể nghi ngờ là sự chọn lựa tốt nhất.
– Cái này…
Thái Thúc Lệnh nói:
– Việc này, cần xin chỉ thị Tông Chủ.
Hắn mặc dù là người Đan Tông, nhưng không tu luyện đan đạo, cũng mặc kệ sự việc đan dược, không có quyền quyết định.
“Bành!”
Đột nhiên, cửa phòng bị bạo lực oanh mở.
Trầm Tiểu Vũ mặc áo ngủ, vuốt mắt, buồn ngủ xiêu vẹo đi tới.
Thái Thúc Lệnh thấy thế, sắc mặt kinh hãi.
Vân Phi Dương cũng mắt trợn tròn.
“A Cáp.”
Trầm Tiểu Vũ ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói:
– Ngươi tới.
Vân Phi Dương có chút ngây người.
Cô tiến vào phòng ta, phải nói ta tới đây mới đúng!
“Hô!”
Trầm Tiểu Vũ đi đến trước giường, xốc chăn lên, thân thể ngã xuống, sau đó cuộn tròn thân thể, lười biếng nói:
– Ta buồn ngủ quá, ta muốn đi ngủ.
Thái Thúc Lệnh kinh hãi trong lòng.
Chân Đức Suất vậy mà ở cùng một gian phòng với Trầm Tiểu…Trầm cô nương?
Vân Phi Dương cũng rất sụp đổ.
Nhưng đầu óc tên đầu đất này xoay chuyển rất nhanh!
Hắn lắc đầu, lúc này đi đến trước giường, đắp chăn lên người Trầm Tiểu Vũ, nói:
– Đại thúc, nha đầu này khi ngủ thì thích đi loạn, để ngươi chê cười rồi.
Nha đầu?
Thái Thúc Lệnh càng kinh hãi.
Hắn nói ngay:
– Ta…ta cáo từ trước.
Vân Phi Dương không có ý giữ lại hắn.
Bất quá, lại nói bổ sung:
– Đại thúc, hợp tác vừa nói, hi vọng quý tông có thể suy nghĩ một chút.
– Xin yên tâm.
Thái Thúc Lệnh nói:
– Ta sẽ nhanh chóng liên hệ Tông Chủ!
Nói rồi rời đi.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Hắn xác định việc hợp tác với Đan Tông chắc chắn đến 120%.
“Hô!”
Đột nhiên, Trầm Tiểu Vũ lật người, đá chăn xuống đất.
Cô bé này nhìn qua chỉ hơn mười tuổi, lại còn có thối quen đá chăn mền.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Khi hắn vừa đi tới kéo chăn lên lại cảm giác chiếc giường bỗng nhiên rung động.
– Hả?
Vân Phi Dương ngẩng đầu.
Trầm Tiểu Vũ nằm cuộn tròn rúc vào một chỗ trên giường lúc này khẽ run rẩy.
Mỗi một lần run rẩy, thân thể nàng sẽ phát sinh biến hóa!
Một lát sau.
Trầm Tiểu Vũ không còn là la lỵ nữa mà hóa thành một thiếu nữ vóc người dài nhỏ.
Tuy nằm nghiêng, tóc đen che khuất nửa mặt nhưng cũng khó có thể che giấu thiên tư quốc sắc.
Sau khi thân thể biến lớn, áo ngủ tự nhiên quá nhỏ so với người.
Sơn phong vểnh cao như ẩn như hiện, đùi ngọc thon dài loã lồ, ôn nhuận trắng nõn, tràn ngập đường cong dụ hoặc!