Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 842
Vân Phi Dương lấy ra một đống chữ kỳ quái, Thái Thúc Lệnh một chữ cũng không nhận ra được.
Đây là tất nhiên.
Bởi vì chữ là do hắn viết lung tung.
Có người trên thế giới này nhận ra mới gặlạ.
Nhưng.
Ngay tại thời điểm Thái Thúc Lệnh hổ thẹn.
Vân Phi Dương lại lấy ra một tấm giấy, phía trên viết chữ tuy ẩu tả, nhưng còn có thể phân biệt được.
Cho nên vô ý thức hô.
– Trầm, Tiểu, Vũ!
Nói thật.
Lấy tình huống vừa rồi, đổi lại người khác, phản ứng đầu tiên cũng sẽ bật thốt lên.
Nhưng ai có thể ngờ.
Đây chính là một cái hố cực âm hiểm do Vân Phi Dương đào ra!
Phải biết.
Tại Tiểu Thần Giới có một điều tối kỵ nhất, võ giả có chút tu vi bình thường đều biết.
Không thể hô tên Trầm Tiểu Vũ.
Một khi bị nàng nghe được, hậu quả chỉ có một, bị cuồng ngược!
Về phần tại sao không thể hô, đám người cũng không rõ ràng, nhưng vì an toàn của bản thân, dù tự mình nghị luận, cũng đều gọi Trầm Tiểu Vũ là Trầm cô nương.
Vân Phi Dương tại Long Môn hô qua một lần.
Kết quả chính là bị Trầm Tiểu Vũ oanh tạc một lần trước mặt thập đại tông môn,.
Tư vị kia rất khó chịu.
Cho nên.
Khi Thái Thúc Lệnh hô lên, núp trong bóng tối Trầm Tiểu Vũ, cho rằng đối phương đang gọi mình, nhất thời tiến vào trạng thái bùng nổ.
“Hô!”
Khí tức cuồng bạo từ trên cao hạ xuống, phảng phất như hồng thủy tràn bờ!
Cuối cùng.
Thái Thúc đại thúc đáng thương không hề hay biết bị hố, lại không hề hay biết bị đánh bầm dập!
Thật ứng với dự cảm bất thường trước đó.
“Oanh!”
Một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Toàn bộ Thanh Anh thành mãnh liệt chấn động.
“Ken két!”
Rất nhiều đường đi vỡ ra một vết nứt rất dài, khí tức điên cuồng cuốn tới.
– Ngọa tào!
– Làm sao?
– Có người ẩu đả trong thành?
Mọi người chấn kinh.
Mấy tên Hư Không cảnh cường giả tới tham gia buổi đấu giá chạy về chỗ xảy ra chuyện đầu tiên.
Khi bọn hắn nhìn thấy Trầm Tiểu Vũ đầy phẫn nộ đang đứng tại đầu hẻm vỡ tan, nhao nhao trừng to mắt.
Mẹ ta ơi.
Nàng làm sao ở Thanh Anh thành!
Trầm Tiểu Vũ thường xuất hiện ở thế tục, lại là Truyền Lệnh Sứ, rất nhiều cường giả đều biết.
Mọi người dời ánh mắt xuống, chỉ thấy mặt đất hiện ra một cái hố to hình người, người nằm trong hố rất thảm!
Tất cả mọi người trong nháy mắt hiểu rõ.
Người hôn mê kia nhất định hô tên Trầm Tiểu Vũ, nếu không, nàng sẽ không tức giận như thế!
Ca, ngươi trâu!
Dám hô tên Trầm cô nương!
Mọi người bội phục đầu rạp xuống đất đối với Thái Thúc Lệnh.
Nếu Thái Thúc Lệnh đã hôn mê biết rõ ý nghĩ của chúng nhân, khẳng định sẽ tỉnh lại phun ra một ngụm máu, lại tiếp tục hôn mê.
Trầm Tiểu Vũ ngẩng đầu, quét qua mọi người, quát lạnh.
– Lăn.
“Xoát!”
“Xoát!”
Rất nhiều Hư Không cảnh cường giả đang vây xem trong nháy mắt biến mất.
Dòng chính Siêu siêu nhất lưu, người nào chọc nổi!
Võ giả đang chuẩn bị chạy tới biết được Trầm Tiểu Vũ làm ra động tĩnh, từng người giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, một đạo lưu quang bay về phía bầu trời.
Đám người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy Trầm Tiểu Vũ đứng trên không, hai tay vung lên, bàng bạc thuần nguyên lực hóa thành một bàn tay to!
“Hô!”
Thái Thúc Lệnh bị thương bị treo giữa không trung.
– Hãy nghe kỹ cho ta.
Trầm Tiểu Vũ lơ lửng giữa không trung, mặt lạnh lùng nói:
– Người nào dám hô tên bản cô nương, kết cục sẽ giống như hắn!
“Oanh!”
Một chưởng đánh vào ngực Thái Thúc Lệnh khiến cho hắn phun ra một ngụm máu.
“Oanh!”
“Rầm rầm rầm!”
Không mất bao lâu, Thái Thúc đại thúc rất có mị lực bị Trầm Tiểu Vũ ngược vô cùng thê thảm.
“Ừng ực.”
Nội thành võ giả nuốt một ngụm nước bọt.
Trong con ngươi hiện ra vẻ kiêng kị!
Cứ như vậy bị ngược chết, ai còn dám gọi tên nàng thật sống đến không kiên nhẫn a!
“Ai.”
Tiểu Nhi ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay nhỏ nắm đầu, chân thành nói:
– Thái Thúc đại thúc, yên tâm, ta sẽ nhặt xác cho ngài!
Vân Phi Dương khiến Thái Thúc Lệnh rơi vào kết quả bi thảm, lúc này tâm tình hắn cũng rất sụp đổ.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Trầm Tiểu Vũ bạo tẩu sẽ khủng bố như thế!
Nói thật.
Vân Phi Dương rất may mắn.
Nếu như không phải xuất từ Vạn Thế Đại Lục, đại lục mà Trầm Tiểu Vũ phụ trách.
Nếu không, Long Môn khảo nghiệm ngày ấy, hô nàng tên, bị ngược tuyệt sẽ không kém gì Thái Thúc Lệnh!
“Oanh!”
Thái Thúc Lệnh như đạn pháo từ trên cao rơi xuống.
Kinh mạch hắn nhiều chỗ bị hao tổn, xương cốt gãy rất nhiều cái, tuy rất thê thảm, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
– Ít nhất phải một tháng mới có thể khôi phục.
Vân Phi Dương âm thầm suy đoán.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, Trầm Tiểu Vũ rơi xuống trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
– Để ta xem tờ giấy vừa rồi của ngươi.
“Xoát!”
Vân Phi Dương vội vàng giơ lên.
Trầm Tiểu Vũ nhìn một lúc, không hiểu được.
Khẳng định.
Vân Phi Dương không phải người ngu, sớm đã đổi tờ giấy viết tên nàng.
Hắn có thể khẳng định, nếu như Trầm Tiểu Vũ nhìn thấy tờ giấy kia, mình lập tức sẽ cùng nằm cùng một chỗ với Thái Thúc Lệnh.
“Ba.”
Trầm Tiểu Vũ vỗ vỗ tay, nói:
– Nhớ kỹ, đấu giá kết thúc, theo ta về Trầm gia.
– Ừm.
Vân Phi Dương nói.
– Mệt quá.
Trầm Tiểu Vũ ngáp một cái, nói:
– Ta về ngủ.
Tiểu ác ma rời đi.
Vân Phi Dương đưa ánh mắt đặt trên thân Thái Thúc Lệnh, nghênh ngang đi qua.
“Hắc.”
Hắn ngồi xổm xuống, cười ɖâʍ nói:
– Đan Tông cao thủ, mau dậy đuổi ta đi!
– Con bà…
Thái Thúc Lệnh yếu ớt nói:
– Đồ… đồ vô sỉ!
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
– Nhìn ngươi bị thương thành dạng này, ta chỉ có thể làm người tốt, dẫn ngươi đi liệu thương.
Ngay cả mình đều thoát không nổi.
Tên này quả thực là cường giả truy tung đứng đầu.
Bây giờ thừa dịp hắn bị thụ thương, không hàng phục thì trời đất không tha!
“Phốc!”
Thái Thúc Lệnh tức hộc máu.
Ta rơi vào kết quả như vậy, không phải bởi vì ngươi à, ngươi mà là người tốt!
“Xoát!”
Vân Phi Dương nâng Thái Thúc Lệnh tới.
Lúc chuẩn bị rời đi, một nữ đồng đáng yêu vuốt vuốt ống tay áo, chau mày cản trước mặt hắn.
“Uy.”
Tiểu Nhi chân thành nói:
– Buông Thái Thúc đại thúc ra!
“Hắc.”
Vân Phi Dương cười nói:
– Tiểu hài tử, muội vẫn rất có khí thế đó.
– Tiểu hài tử?
Tiểu Nhi phồng miệng, cả giận nói:
– Xem ra, ta ngày thường quá vô danh, một gà mờ Thối Cốt Kỳ cũng dám xem thường ta.
“Hô!”
Khi nói chuyện, quanh thân bộc phát ra khí thế.
– Tiêu…Tiểu Nhi!
Thái Thúc Lệnh dùng khí lực sau cùng vội nói:
– Không…
“Hưu!”
Vân Phi Dương một tay xách Tiểu Nhi lên, cười nói:
– Tiểu hài tử, để ta xem một chút muội muốn làm gì ta.
“Xoát!”
Tiểu Nhi nhắm mắt lại, vung ra nắm tay nhỏ, nói:
– Ăn ta một quyền!
Đáng tiếc.
Tay quá ngắn.
Không có chạm đến người Vân Phi Dương.
“A a!”
Tiểu Nhi lung tung quơ múa, không có kết cấu gì.
Vân Phi Dương không hứng thú nhìn nàng hồ nháo, đặt trên một vai khác, đi về khách sạn.
“Ô ô!”
Tiểu Nhi khóc ròng nói:
– Thái Thúc đại thúc, hắn quá mạnh, ta đánh không lại hắn!
” “
Thái Thúc Lệnh đắng chát không thôi.
Hắn vừa rồi muốn nói:
– Tiểu Nhi, đừng quản ta, chạy mau!