Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 841
Thái Thúc Lệnh vẫn bằng vào khí tức đuổi tới Thanh Anh thành.
Vân Phi Dương không sợ hắn.
Bởi vì có Trầm Tiểu Vũ ở đây.
– Trầm cô nương.
Hắn thu hồi nguyên niệm, nghiêm túc nói:
– Ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô, đoạt được vô địch thi đấu thiên tài.
– Ừm.
Trầm Tiểu Vũ hài lòng nói:
– Cũng không uổng công ta cho ngươi mười khỏa Linh Mẫu Thạch.
– Chỉ là…
Vân Phi Dương lộ vẻ mặt đau khổ nói:
– Ta hiện tại có phiền toái, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc tiến về Tuyết Vực tham gia thi đấu thiên tài.
Trầm Tiểu Vũ nhăn mày, hỏi:
– Có ý gì?
– Ai.
Vân Phi Dương lúc này nói chuyện chính mình buôn bán Siêu cấp Hồi Nguyên Đan và mâu thuẫn cùng Đan Tông.
Trầm Tiểu Vũ nghe xong, kinh ngạc nói:
– Nguyên lai, siêu cấp Hồi Nguyên Đan là do ngươi bán!
– Đúng thế.
Vân Phi Dương ngạc nhiên nói:
– Cô cũng đã nghe nói qua?
– Đương nhiên.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Ta tới Thanh Anh thành vài ngày, trong lúc rảnh rỗi thích đi thành trì xung quanh tản bộ, nghe nói loại đan dược thần kỳ này, sau đó kiếm một bình nếm thử.
Kiếm một bình?
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.
Lấy tính cách cô bé này, câu này đại biểu cho việc cướp đoạt!
– Siêu cấp Hồi Nguyên Đan ta luyện chế thế nào?
– Không tệ.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Hiệu quả mạnh hơn Hồi Nguyên Đan trên thị trường không ít lần.
“Xoát!”
Vân Phi Dương lấy ra mấy chục bình Siêu cấp Hồi Nguyên Đan, hào sảng nói:
– Trầm cô nương, ta cũng không có vật gì tốt, 20 bình đan dược coi như báo đáp mười khỏa Linh Mẫu Thạch của cô.
Da mặt thật dày, không ngại lấy ra thật a!
20 bình Siêu cấp Hồi Nguyên Đan có thể đánh đồng cùng mười khỏa Linh Mẫu Thạch?
Trầm Tiểu Vũ ngược lại không ghét bỏ.
Nàng thu đan dược, nói:
– Ngươi thật được, cướp Đan Phường hai lần, chuyện này đã truyền khắp Tiểu Thần Giới rồi đó.
“Ai.”
Vân Phi Dương thở dài:
– Còn không phải bị bọn họ bức bách.
Trầm Tiểu Vũ nháy mắt, cười nói:
– Nếu ta không đoán sai, Đan Tông khẳng định phái cao thủ đuổi giết ngươi?
– Đúng thế!
Vân Phi Dương chỉ ngoài cửa, nói:
– Đan Tông cao thủ hiện đã vào thành.
– Ồ?
Trầm Tiểu Vũ phóng thích nguyên niệm, cười nói:
– Nguyên lai là Thái Thúc Lệnh.
Vân Phi Dương ngạc nhiên:
– Cô biết hắn?
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Người này có tu vi Khai Khiếu kỳ tầng sáu, có một cái mũi vô cùng nhạy cảm, có thể thông qua khí tức khóa chặt mục tiêu, dù Hóa Thần cảnh bị để mắt tới cũng không có chỗ ẩn nấp.
– Ngọa tào.
Vân Phi Dương há to mồm.
– Lợi hại như vậy?
Trầm Tiểu Vũ hỏi:
– Hắn truy ngươi bao lâu?
Vân Phi Dương tính toán, đáp:
– Gần mười ngày.
Trầm Tiểu Vũ kinh ngạc nói:
– Truy ngươi 10 ngày?
– Đúng thế.
Vân Phi Dương nói.
Trầm Tiểu Vũ khó tin.
– Ngươi chỉ là Thối Cốt Kỳ vậy mà tránh 10 ngày, làm sao làm được?
“Ây.”
Vân Phi Dương nói ra:
– Thì chạy thôi.
Trầm Tiểu Vũ đánh giá hắn, như hiểu rõ cái gì, nói:
– Xem ra, ngươi hẳn trải qua nhiều lần Thối Cốt, tốc độ được tăng lên rất nhiều.
Vân Phi Dương giơ ngón tay cái.
– Trầm cô nương, thông tuệ vô song a!
– Quá là điều bình thường.
Trầm Tiểu Vũ lại ngạo nghễ.
Nàng thản nhiên nói:
– Ngươi trải qua mấy lần Thối Cốt?
– Cái này
Vân Phi Dương hơi trầm ngâm, vẫn như nói thật:
– Chín lần.
– Cái gì?
Trầm Tiểu Vũ xém chút ngã quỵ.
Vân Phi Dương gãi gãi đầu, rất khiêm tốn nói:
– Trải qua chín lần Thối Cốt.
– Không phải chứ!
Trầm Tiểu Vũ trừng muốn lồi mắt ra ngoài.
– Ta mới trải qua bảy lần, ngươi vậy mà đạt tới chín lần?
Đu….
Cô bé này lại trải qua bảy lần Thối Cốt?
Không hổ là dòng chính Siêu siêu nhất lưu, không hổ là cháu gái Long Hồn Chiến Đế.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Không nghĩ tới ngươi xuất sắc như vậy, về sau tu luyện thật tốt, tiền đồ vô lượng.
Một câu này tựa như tiền bối đang nói chuyện với vãn bối.
Vân Phi Dương nói ra chín lần Thối Cốt, cũng không phải vì để được nàng ca ngợi, mà chân thành nói:
– Trầm cô nương, cô xem có thể giúp ta giải…
– Đừng nói nữa.
Trầm Tiểu Vũ chân thành nói:
– Chính ngươi gây phiền toái, tự ngươi đi giải quyết, ta sẽ không ra mặt giúp ngươi.
– A?
Vân Phi Dương trợn mắt.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Gia gia của ta nói qua, đường của cường giả chỉ có tự mình nằm gai nếm mật vượt qua.
Vân Phi Dương xém chút ngất.
Gia gia nàng không có có nói qua giúp người làm niềm vui là truyền thống tốt đẹp của tu chân giới à!
Trầm Tiểu Vũ không có ý định hỗ trợ.
Không có cách nào.
Vân Phi Dương chỉ có thể tự nghĩ biện pháp, nghĩ tới nghĩ lui, hắn thật nghĩ ra một diệu kế!
– Mẹ trứng.
Hắn âm u cười nói:
– Thái Thúc Lệnh đúng không, ngày hôm nay để ngươi biết, đuổi theo bản Chiến Thần chạy khắp thế giới sẽ trả giá thê thảm như thế nào!
Trên đường phố.
Thái Thúc Lệnh đột nhiên ngừng chân.
Thân là một cường giả Khai Khiếu kỳ, tâm thần đột nhiên rung động rất nhỏ một cái.
Hắn nỉ non.
– Dự cảm không rõ.
– Thái Thúc đại thúc!
Đột nhiên, Tiểu Nhi trong ngực chỉ về phía trước, nói:
– Mau nhìn, là Chân Đức Suất!
Thái Thúc Lệnh ngẩng đầu, liếc nhìn Vân Phi Dương.
“Hừ!”
Hắn cười lạnh nói:
– Tiểu tử, ngươi chạy không thoát!
“Xoát!”
Thi triển thân pháp, cực tốc đuổi theo.
Vân Phi Dương cũng phát hiện Thái Thúc Lệnh, lúc này chạy vô hẻm, sau cùng bất đắc dĩ đứng ở cuối cùng.
– Thực ngốc.
Trầm Tiểu Vũ núp trong bóng tối, nói:
– Chạy đâu nào không chạy, hết lần này tới lần khác lại chạy vào một cái ngõ cụt.
“Xoát!”
Thái Thúc Lệnh bay đến.
Hắn đứng tại đầu hẻm, thả Tiểu Nhi xuống, trầm giọng nói:
– Tiểu tử, quá tam ba bận, ta sẽ không cho ngươi cơ hội chạy trốn.
Vân Phi Dương xoay người, khổ sở nói:
– Ta và Đan Tông không có thâm cừu đại hận gì, cần gì chứ.
Cướp người ta hai lần, còn nói không có thâm cừu đại hận?
– Bớt nói nhảm.
Thái Thúc Lệnh đi tới, nói:
– Theo ta về Đan Tông.
– Chậm đã!
Vân Phi Dương đột nhiên giơ tay lên, bi tráng nói:
– Ta có thể đi theo Đan Tông ngươi, nhưng trước tiên xin giúp ta giải hoặc một hoang mang.
Thái Thúc Lệnh nói:
– Hoang mang gì?
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Thực không dám giấu giếm, ta có thể luyện chế Siêu cấp Hồi Nguyên Đan là trong lúc vô tình tiến vào một động phủ.
– Động phủ?
Thái Thúc Lệnh nao nao.
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
– Trên tường trong động phủ khắc rất nhiều chữ kỳ quái khó hiểu, giống như ẩn chứa một loại võ học nào đó, ta đã mô phỏng nó, không biết bằng hữu có thể giải hoặc hay không?
– Ồ?
Thái Thúc Lệnh nói:
– Để ta xem một chút.
Chữ kỳ quái lại ẩn chứa một loại võ học nào đó, là võ giả đều động tâm.
“Xoát!”
Vân Phi Dương lấy ra một chồng giấy, giơ lên tờ thứ nhất.
– Bằng hữu, có nhận ra chữ này?
Trên giấy viết mấy chữ.
Bởi vì quá ẩu tả hoặc căn bản không phải chữ gì.
Thái Thúc Lệnh nhìn như lọt vào trong sương mù, lắc đầu đáp.
– Không đáp.
Trầm Tiểu Vũ cũng nhìn không hiểu.
“Xoát!”
Vân Phi Dương lại lấy ra.
– Mấy chữ này?
– Không biết.
“Xoát!”
– Những chữ này?
– Không biết.
– Chữ này?
– Không…không biết.
Thái Thúc Lệnh một chữ cũng không nhận ra được, có chút hổ thẹn.
“Ai.”
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Quả nhiên, muốn phá giải vũ kỹ ẩn chứa trong chữ, khó như lên trời.
Sau cùng, hắn lại lấy ra một tấm giấy, nói:
– Mấy chữ này?
– Nhận biết!
Chữ mặc dù viết ẩu, nhưng Thái Thúc Lệnh rốt cục xem hiểu, vội vàng nói:
– Trầm, Tiểu, Vũ!
“Ha ha ha!”
Vân Phi Dương nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
– Dám hô Trầm đại danh cô nương, ngươi hôm nay phải ngã nấm mốc!
Thái Thúc Lệnh khẽ giật mình.
“Hô!”
Nhưng vào lúc này, một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên không xuất hiện, phảng phất như hồng thủy!
Hắn hãi nhiên thất sắc nói:
– Không tốt!
“Oanh —— “