Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 838
Sâu trong sơn lâm.
Vân Phi Dương ôm Yến Sơn Tuyết, khai hỏa toàn bộ tốc độ mà phi nước đại, hóa thành một trận cuồng phong.
Sau một khắc đồng hồ.
Hắn chạy hơn năm trăm dặm.
Tốc độ như thế đã triệt để đại bạo phát sau khi đột phá Thối Cốt Kỳ.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
– Ta cũng không tin, cường giả Đan Tông có thể đuổi tới.
Nhưng.
Sau một khắc, sắc mặt hắn đại biến.
Nguyên niệm bao phủ ngoài hai trăm dặm phía sau, trung niên nhân kia hóa thành một đạo lưu quang xông đến, tốc độ còn nhanh hơn mình!
– Trời ơi!
Vân Phi Dương hoảng sợ hô:
– Nhanh như vậy!
“Xoát!”
Hắn cắn răng ôm Yến Sơn Tuyết cực tốc tiến lên.
Tâm lý còn nghĩ mình càng không ngừng chạy, chắc có thể bảo trì khoảng cách với đối phương.
Đáng tiếc.
Không như mong muốn.
Tốc độ Thái Thúc Lệnh quá nhanh, khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn.
Càng bi kịch là, dù chạy hay tránh như thế nào, đối phương cũng có thể tinh chuẩn đuổi theo.
– Bị triệt để khóa chặt.
– Hắn làm sao phán đoán ra!
Vân Phi Dương sụp đổ.
Đồng dạng sụp đổ còn có Thái Thúc Lệnh.
Cường giả Khai Khiếu kỳ như hắn cũng có tuyệt đối tự tin tại phương diện tốc độ.
Nhưng truy một tên gà mờ Thối Cốt Kỳ lại gần như khai hỏa toàn bộ tốc độ, nếu không, rất dễ bị bỏ lại.
– Tên này.
Thái Thúc Lệnh nghi ngờ.
– Thật sự chỉ là Thối Cốt Kỳ?
Sau nửa canh giờ.
Vân Phi Dương khom người, đứng trên một tảng đá lớn, mồ hôi đầm đìa, le lưỡi thở như chó.
Yến Sơn Tuyết đứng sau đau lòng vuốt lưng cho hắn.
Phía trước.
Thái Thúc Lệnh đứng cách đó không xa.
Trên gương mặt tang thương thành thục của hắn hiện ra mỉm cười nhàn nhạt, nói:
– Tiểu tử, còn chạy chứ?
– Đáng giận!
Vân Phi Dương phẫn nộ không thôi.
Trải qua chín lần Thối Cốt, tốc độ đề cao trên diện rộng vậy mà không chạy nhanh hơn một tên Khai Khiếu kỳ, thực khiến người ta không cam tâm.
Thối Cốt Kỳ không chạy nhanh bằng Khai Khiếu kỳ.
Còn không cam tâm?
Nếu như ngoại nhân biết thế, khẳng định sẽ lộn xộn.
“Hừ.”
Sau khi thở dốc một hơi, Vân Phi Dương nói:
– Vừa rồi ta chủ quan, lại cho ta thêm một lần cơ hội chạy trốn!
Hắn chỉ thuận miệng nói, không trông cậy đối phương sẽ cho cơ hội.
Nhưng.
Thái Thúc Lệnh còn sảng khoái, nói:
– Có thể.
“Xoát!”
“Xoát!”
Vân Phi Dương lần nữa chạy trốn.
Đương nhiên.
Hắn biết lấy tốc độ của mình tuyệt không thoát nổi trung niên, cho nên lúc này câu thông Phi Dương đại lục gọi Đại Bạch ra.
Bàn về tốc độ.
Đại Bạch tiến hóa thành Tật Phong Hắc Sí Hổ nắm giữ phi hành năng lực, không thể nghi ngờ là càng nhanh hơn hắn!
“Vù vù!”
Toàn thân đỏ thẫm Đại Bạch, bỗng dưng xuất hiện, mở ra hắc sắc vũ dực hình thành một cỗ phong lưu mạnh mẽ.
Nó tuyệt đối là Vương giả bên trong Phong hệ Linh thú!
Yến Sơn Tuyết giật nảy mình.
“Xoát!”
Vân Phi Dương ôm nàng, ngồi trên thân Đại Bạch, nói:
– Có bao nhanh, bay bao nhanh!
– Vâng, chủ nhân.
Đại Bạch phát ra thanh âm trầm thấp đáp lời.
Nó khua đôi vũ dực, nhất thời hóa thành một đạo ánh sáng đỏ thẫm, hướng về bầu trời cực tốc mà đi.
Quả nhiên.
Đại Bạch nắm giữ phi hành năng lực, tốc độ xác thực rất nhanh!
Di động với tốc độ cao hình thành cuồng phong lạnh lùng thổi tóc tai Yến Sơn Tuyết bay loạn, con mắt khó mở ra.
Trong nội tâm nàng cả kinh nói:
– Hổ thú này là khế ước thú của hắn? Mà nó làm sao xuất hiện?
– Hả?
Thái Thúc Lệnh đang truy thấy Tật Phong Hắc Sí Hổ xuất hiện cũng lộ vẻ hoảng hốt.
Hắn giống như Yến Sơn Tuyết, đang nghĩ tại sao có hổ thú đột nhiên xuất hiện.
– Tốc độ rất nhanh.
Thái Thúc Lệnh ngưng trọng, nói:
– Xem ra, phải ứng phó cẩn thận.
Tốc độ của hắn toàn bộ buông ra, cực tốc phóng đi.
Nếu như giờ phút này có võ giả thấy khẳng định không thấy rõ người, chỉ có thể nhìn thấy một đạo lưu quang.
“Xoát!”
“Hưu!”
Giữa bầu trời, một đạo hắc quang cực tốc hiện lên, sau một lát lại xẹt qua một đạo lưu quang.
Thái Thúc Lệnh mặc dù đuổi theo phía sau không bỏ, nhưng đuổi kịp Đại Bạch cần thời gian rất lâu, bởi vì khoảng cách của cả hai rút ngắn không nhanh.
Vân Phi Dương đại hỉ.
Chỉ cần không bị đuổi kịp thì có khả năng thoát hiểm.
Bởi vì sức chịu đựng của nhân loại không cách nào đánh đồng cùng hung thú, tốc độ của trung niên sẽ càng chạy càng chậm.
Quả nhiên như vậy.
Sau nửa canh giờ truy đuổi.
Tốc độ Đại Bạch vẫn như trước, Thái Thúc Lệnh phía sau có dấu hiệu chậm lại.
Loại tình huống này lại qua nửa canh giờ càng rõ ràng.
– Đáng giận!
Thái Thúc Lệnh sụp đổ nói:
– Đầu hổ thú kia đến cùng là chủng loại gì mà chạy nhanh như vậy?!
Hắn đã ý thức được mình rất khó đuổi kịp, chỉ có thể dừng lại, lơ lửng giữa không trung gấp rút hít thở.
Phi nước đại tốc độ cao thời gian lâu, dù cường giả Khai Khiếu kỳ cũng chịu không nổi.
“Hừ.”
Thái Thúc Lệnh thản nhiên nói:
– Tiểu tử, trừ phi ngươi một mực cưỡi hổ thú, nếu không, đại thúc ta sẽ có thể dựa vào khí tức tìm được ngươi!
Có phần tự tin này, hắn mới cho Vân Phi Dương hai lần chạy trốn.
Xác thực.
Chỉ cần khí tức Vân Phi Dương vẫn còn.
Tên này có thể thủy chung khóa chặt mục tiêu, đuổi tới chân trời góc biển!
Thái Thúc Lệnh dừng lại.
Vân Phi Dương tự nhiên ý thức được, hắn lúc này đắc ý cười ha hả.
Mẹ trứng.
Muốn đuổi theo lão tử, vẫn còn quá non!
Đồng thời vuốt ve Tật Phong Hắc Sí Hổ, nói:
– May mắn cho ngươi tiến hóa, nếu không, chủ nhân ta hôm nay sẽ thua thiệt trong tay tên Khai Khiếu kỳ kia rồi.
“Rống!”
Đại Bạch gầm nhẹ một tiếng.
Thân là khế ước thú của chủ nhân, nó bức thiết hi vọng được tán thành!
Bên ngoài Thanh Anh Thành.
Có rất nhiều võ giả tới tham gia thịnh hội đấu giá hai ngày sau.
“Rống!”
Đột nhiên truyền đến tiếng sói gào.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đầu sói trắng thể trạng to lớn đang dạo bước trên quan lộ.
Phía trên ngồi một nam tử anh tuấn phong độ nhẹ nhàng, trên mặt hiện ra vẻ kiêu ngạo.
– Ngọa tào!
– Linh thú cấp một, Bạch Ngọc Lang!
– Có thể cưỡi hung thú có thể so với Tố Thể Kỳ, thân phận của tên công tử phía trên bất phàm.
– Ít nhất cũng là dòng chính của nhất lưu gia tộc!
Lúc võ giả né tránh, ánh mắt hiện ra vẻ chấn kinh và hâm mộ.
Dù Phàm Giới hay Tiểu Thần Giới, cưỡi cao cấp hung thú đều tượng trưng cho một loại thân phận.
Dưới tình huống bình thường.
Có thể bắt được Linh thú cấp bậc này để làm thú cưỡi thì chỉ có nhất lưu thế lực mới có thể làm được.
Nói đúng hơn.
Nhất định phải là cường giả Hóa Thần cảnh.
Bởi vì cường giả đạt tới cấp bậc này, linh hồn lực cực mạnh có thể áp chế Linh thú, khiến nó thần phục.
“Hừ.”
Trương Hạo Thiên đang cưỡi trên lưng Bạch Ngọc Lang nghe mọi người nghị luận, vẻ mặt càng cao ngạo.
Quả nhiên.
Trước khi ra cửa cố ý mượn lão cha một đầu tọa kỵ dùng để trang bức quả không sai!
Một đám nhà quê.
Chậm rãi hâm mộ tọa kỵ của bổn công tử đi!
Ngay tại thời điểm hắn đắc ý, hai mắt Bạch Ngọc Lang đang hành tẩu bỗng hiện ra vẻ kiêng kị, sau đó tứ chi run rẩy phục trên đất, khí thế uy phong không còn sót lại chút gì.
– Làm sao?
Trương Hạo Thiên vỗ nó, nói:
– Đứng lên đi!
Mẹ, ta đang trang bức, ngươi đột nhiên quỳ xuống không phải để ta khó chịu à!
“Rống!”
Bạch Ngọc Lang phát ra tiếng gầm nhẹ run rẩy, hiển nhiên rất sợ hãi.
– Đáng giận!
Trương Hạo Thiên hung hăng vỗ đầu nó.
“Hô!”
Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi tới, suýt nữa thổi hắn bay ra khỏi lưng của tọa kỵ mình.
Trương Hạo Thiên ổn định thân thể, phẫn nộ quay đầu.
Dát.
Vẻ mặt hắn ngưng kết.
Bởi vì một đầu hổ thú xích hồng sắc còn lớn hơn tọa kỵ của mình chầm chậm rơi xuống đất, chậm rãi thu hồi vũ dực, quanh thân phát ra khí tức khủng bố.
Mẹ ơi!
Mọc ra vũ dực, đỉnh phong Linh thú biết bay?
Đầu óc Trương Hạo Thiên trống rỗng, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.
“Ây.”
Vân Phi Dương gãi gãi đầu, nói:
– Khế ước thú của ta đáp xuống đất quá nhanh, không có hù ngươi chứ?