Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 837
Mấy ngày nay.
Tin tức có quan hệ đến Siêu cấp Hồi Nguyên Đan không ngừng truyền ra ở mỗi thành trì.
Rất nhiều võ giả cho rằng đây là thần dược trong Hoàng giai sơ cấp.
Cho nên.
Vân Phi Dương cải trang dịch dung, tiến vào một thành mới, hô to một tiếng sẽ tụ tập rất nhiều võ giả.
Sau khi xác định là thật, không chút do dự tranh mua.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Hơn hai ngàn bình siêu cấp Thuần Nguyên đan bị mua hết.
Vân Phi Dương từ Tây Lâm thành rời đi, tính cả tòa thành này đã vào ba thành trì.
Buôn bán được 5000 bình đan dược.
Ngắn ngủi năm sáu ngày, tên này đã kiếm lời hơn 50 vạn linh thạch!
Mà đan dược cướp trong Đan Phường, bán lại giá thấp cho các tiệm đan dược khác, linh thạch trong người hắn đã qua trăm vạn!
– Không khác gì nhiều.
Vân Phi Dương nỉ non.
– Đến lúc tăng tốc độ đi Thanh Anh Thành rồi, không nhanh sẽ bỏ lỡ thịnh hội mất.
Trong khoảng thời gian này, hắn nghe võ giả trong thành bàn luận.
Nửa tháng sau, Thanh Anh Thành sẽ tổ chức một trận đấu giá lớn, quy cách đấu giá rất to, chắc sẽ có Linh Mẫu Thạch.
Yến Sơn Tuyết cười nói:
– Sư huynh, Thanh Anh Thành mỗi ba năm sẽ cử hành một buổi đấu giá đại quy mô, ngươi cầm một trăm vạn linh thạch đi vào, chỉ sợ không có chỗ đứng.
– Không sao.
Vân Phi Dương cười nói:
– Có thể vào là được.
Mục đích của hắn là Linh Mẫu Thạch, thứ này tuy trân quý nhưng chắc sẽ không vượt qua 100 ngàn linh thạch một khỏa.
100 vạn linh thạch chắc đủ dùng!
Vân Phi Dương và Yến Sơn Tuyết rời khỏi thành trì.
Vừa đi không bao lâu, Thái Thúc Lệnh mang theo Tiểu Nhi đi tới, cũng khóa chặt khí tức hắn trong không khí.
“Hừ.”
Thái Thúc Lệnh lạnh lùng nói:
– Tiểu tử kia, cướp sạch Đan Phường hai lần, lá gan thật không nhỏ, bị ta bắt được, nhất định không tha cho hắn.
“Hì hì.”
Tiểu Nhi cười nói:
– Thái Thúc đại thúc, tuổi tác ngài cũng đã không nhỏ, đừng tuỳ tiện tức giận, nếu không sẽ chết rất nhanh.
” “
Thái Thúc Lệnh xém chút ngã quỵ.
Trong lòng nói:
– Con nít nói không suy nghĩ, nói không suy nghĩ a.
Sơn lâm.
Vân Phi Dương như trước thu thập lấy Dung Nguyên Thảo, mỗi lần thu nhập một phần Dung Nguyên Thảo, đều sẽ yên lặng thì thầm:
– Lại kiếm lời ba trăm linh thạch.
Yến Sơn Tuyết theo phía sau.
Nàng thực không nghĩ ra, tên này ngày ngày thu thập Dung Nguyên Thảo, đến cùng là thế nào luyện chế ra Siêu cấp Hồi Nguyên Đan.
– Ừm?
Đột nhiên, Vân Phi Dương dừng lại, nhìn về phía sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Có sát khí!
Hắn cảm thấy được Thái Thúc Lệnh đang nhanh chóng tới gần từ ngoài trăm dặm.
– Sát khí?
Yến Sơn Tuyết mờ mịt.
“Xoát!”
Vân Phi Dương nắm lấy nàng, ẩn thân trong chỗ tối, tăng cường vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, nói:
– Nín thở.
Yến Sơn Tuyết không hiểu gì nhưng vẫn làm theo.
Chỉ một lát sau.
Một hắc ảnh rơi xuống đất trống phía trước.
Đó là một trung niên mặc trang phục màu đen, trong con ngươi thấu phát sắc bén khí tức, mà trong ngực còn ôm một nữ đồng rất đáng yêu.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Ít nhất cũng là cường giả Khai Khiếu kỳ.
– Tiểu tử.
Đột nhiên, Thái Thúc Lệnh xoay người nhìn về phía vị trí hắn ẩn tàng, thản nhiên nói:
– Đừng trốn, ra đi.
Vân Phi Dương giật mình.
Tên này phát hiện mình?
– Không có khả năng!
Hắn nói thầm:
– Nhất định đang lừa ta!
Vân Phi Dương rất tự tin, thi triển Nghịch Thiên Quyết, dù Hóa Thần đại viên mãn cũng chưa chắc có thể dò xét ra mình.
Nhưng.
Hắn cũng không biết.
Nghịch Thiên Quyết có thể che đậy khí tức võ đạo lại không thể che khí tức của cơ thể.
Thái Thúc Lệnh có lỗ mũi khác thường, có thể khóa chặt một loại nào đó khí tức trong không khí.
Cho nên Vân Phi Dương ẩn vào chỗ tối đã sớm bại lộ.
– Không ra à?
Thái Thúc Lệnh buông Tiểu Nhi ra, nhẹ nhàng giơ tay lên, chỉ vị trí Vân Phi Dương đang ẩn thân.
“Hô!”
Thuần nguyên lực ngưng tụ trên ngón tay giữa, hình thành ánh sáng chói mắt.
Vân Phi Dương kinh hãi.
Vội vàng ôm Yến Sơn Tuyết, hướng qua một bên chạy trốn.
“Hưu!”
Ngón tay Thái Thúc Lệnh ngưng tụ ánh sáng nhất thời phun trào, phảng phất như sao băng từ thiên khung xẹt qua đuổi theo Vân Phi Dương đang chạy trốn.
Tốc độ cực nhanh!
Vân Phi Dương chỉ chạy được mấy chục trượng đã bị đuổi kịp!
Trong thời khắc nguy cấp.
Hắn làm ra lựa chọn chính xác, vì tránh liên lụy Yến Sơn Tuyết trong ngực, ném nàng ra ngoài!
“Xoát!”
Yến Sơn Tuyết vừa bị ném ra.
Ánh sáng cường thế đã vô tình đánh vào lưng Vân Phi Dương, mà người hắn như diều đứt dây bay ra ngoài.
“Phanh phanh!”
Hắn liên tục đụng gãy mấy cây đại thụ mới chật vật té xuống đất.
– Sư huynh!
Yến Sơn Tuyết an toàn rơi xuống đất, hoa dung thất sắc.
– Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương từ dưới đất bò dậy, trong ánh mắt nhìn về phía trung niên nhân lấp lóe tức giận.
Thái Thúc Lệnh ngạc nhiên.
– Không có việc gì?
Một chiêu kia của hắn chính là Địa giai vũ kỹ Lưu Quang Chỉ, tuy chưa vận dụng toàn lực nhưng ẩn chứa hai mươi trọng Chân Long Lực!
Gà mờ Thối Cốt Kỳ ngạnh kháng xong lại còn có thể đứng lên đến, thực khó tin.
Vân Phi Dương chống được cũng vì Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.
Lấy sự chưởng khống hiện tại của hắn đối với chiến giáp, vẫn có thể ngạnh kháng hai mươi trọng Chân Long Lực nhưng số lần có hạn.
Thái Thúc Lệnh cười nói:
– Thú vị.
Vân Phi Dương lạnh mặt, nói:
– Ta và ngươi có thù?
Thái Thúc Lệnh nói:
– Ta nên gọi ngươi là Chân Suất hay Vũ Ngân Suất hoặc Phỉ Xương Suất đây?
Vân Phi Dương giật mình.
Hắn biết mình trước đó dùng thân phận giả?
Thái Thúc Lệnh đi tới, nói:
– Đan Tông ta thành lập Đan Phường đã có hơn ba nghìn năm lịch sử, mà ngươi còn là người đầu tiên dám cướp đoạt, còn liên tục đoạt hai lần!
Mẹ trứng.
Ta nói vì sao công kích ta, nguyên lai tên này là người Đan Tông!
Vân Phi Dương bắt đầu lo lắng, thầm nghĩ:
– Phiền phức.
Yến Sơn Tuyết cũng khẩn trương.
Nàng nhìn ra được thực lực trung niên này mạnh hơn Vân Phi Dương rất nhiều.
Thái Thúc Lệnh thản nhiên nói:
– Tiểu tử, ngươi đầu hàng đâu hay để ta chủ động xuất thủ?
– Đầu hàng?
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
– Chân Đức Suất ta cũng không phải loại người không có cốt khí.
Tốt.
Chân Đức Suất là một tên giả khác hắn mới nghĩ ra.
Thái Thúc Lệnh khẽ nhíu mày, nói..
– Đại thúc ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua người vô sỉ như thế, giả danh đặt tên cũng phải khen mình đẹp trai mới chịu.
Đúng vậy.
Trên đời này có ai chẳng biết xấu hổ giống như Vân Phi Dương đâu!
– Bớt nói nhảm!
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
– Hư Không cảnh cường giả như ngươi có dám cho ta một lần cơ hội chạy trốn!
“A.”
Thái Thúc Lệnh cười nói:
– Gà mờ Thối Cốt Kỳ như ngươi tưởng rằng có thể chạy trốn trước mặt ta?
Vân Phi Dương nói:
– Không thử một chút sao biết được.
Hắn cho rằng.
Một cường giả sẽ có phong phạm cường giả, mình lấy tư thái người yếu nói ra lời này, tám chín phần mười sẽ thành công.
Quả nhiên.
Thái Thúc Lệnh hai tay ôm ngực, thản nhiên nói:
– Đừng nói đại thúc khi dễ ngươi, cho ngươi một khắc đồng hồ chạy trốn, ngươi chạy được, coi như ngươi có bản lĩnh.
Vân Phi Dương vui vẻ.
Một khắc đồng hồ, mặc dù ngắn.
Nhưng lấy tốc độ của hắn chín lần Thối Cốt sau, đã chạy được năm ba trăm dặm, vứt bỏ tên này tuyệt đối dễ như trở bàn tay!