Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 836
Trong sơn lâm ngoài thành.
Vân Phi Dương người nhẹ như yến rơi vào một khu vực bí ẩn.
Yến Sơn Tuyết chờ sẵn ở đó hỏi.
– Sư huynh, sao ngươi đi lâu vậy?
Vân Phi Dương gãi gãi đầu, nói:
– Đi Đan Phường một chuyến, lấy hết đan dược bên trong, lãng phí không ít thời gian.
– Cái gì?
Yến Sơn Tuyết trừng mắt.
– Ngươi cướp sạch Đan Phường?
Vân Phi Dương cười nói:
– Không cần giật mình.
Hắn thấy cướp Đan Phường cũng không phải việc gì nghiêm trọng lắm.
Yến Sơn Tuyết sụp đổ nói:
– Hậu trường của Đan Phường là Đan Tông, tất cả nhất lưu thế lực đều kiêng kị, ngươi cướp đan dược của bọn họ là tìm đường chết!
Nếu Cuồng Ngạo Thiên biết.
Tên đệ tử này của mình cướp sạch Đan Phường, khẳng định sẽ sụp đổ.
Địa vị của Đan Tông lấy đan dược nổi tiếng không yếu hơn siêu nhất lưu gia tộc tại Tiểu Thần Giới a!
Vân Phi Dương cướp Đan Phường.
Tuyệt đối có thể liệt vào mười việc tự tìm đường chết oanh động nhất từ khi Cuồng Tông thành lập đến này.
Nếu đám Đậu Tất biết chuyện này, khẳng định sẽ hổ thẹn không thôi.
Yến Sơn Tuyết lo lắng nói:
– Nếu người Đan Tông biết thân phận của ngươi thì phiền phức.
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Bọn họ sẽ không biết.
Tây Lâm thành, Chân Suất.
Kim Tỉ thành, Vũ Ngân Suất.
Hắn không ngừng đổi tên, đổi tướng mạo, vì cũng không muốn bại lộ thân phận.
Quả nhiên, hành tẩu giang hồ, dịch dung đổi tên làm chuyện xấu cũng phi thường thuận tiện.
– Chân Suất.
– Vũ Ngân Suất.
Bên trong Đan Phường, Lê trưởng lão đi đi lại lại, lẩm bẩm.
– Có thể cùng một người hay không?
– Trưởng lão.
Nhưng vào lúc này, một võ giả đi tới, nói:
– Đây là hình dáng của người cướp sạch Đan Phường do chưởng quỹ vẽ ra.
Lê trưởng lão tiếp nhận bức họa, lắc đầu.
– Không phải một người.
Có người nghi ngờ.
– Có thể dịch dung hay không?
Lê trưởng lão khẽ nhíu mày.
– Nếu như thế, chỉ sợ có hơi phiền toái.
– Trưởng lão.
Một người đề nghị.
– Hình dáng có thể cải biến nhưng hơi thở trên người không thay đổi, không bằng xin chỉ thị của Tông Chủ, phái cao thủ Liệp Ưng Đường xuất mã.
Lê trưởng lão gật đầu.
– Đây cũng là một biện pháp.
Sơn phong Tiên khí dập dờn.
Một tên trung niên áo đen, hai mắt nhắm nghiền, xếp bằng ngồi trên đá lớn.
Một tiểu hắc ưng đứng trên vai hắn, đồng dạng cũng nhắm mắt lại, phảng phất như ngủ gật, lại phảng phất như tu luyện.
– Thái Thúc đại thúc!
Đột nhiên, nữ đồng khoảng sáu bảy tuổi đáng yêu, đầu thắt bím từ dưới núi chạy tới.
Trung niên mở mắt, con ngươi giống như mắt ưng bộc lộ ra vẻ sắc bén khiến người ta sinh ra hàn ý trong lòng.
Người này tên Thái Thúc Lệnh.
Đường chủ Liệp Ưng Đường – Đan Tông cũng là thành viên duy nhất của Liệp Ưng Đường.
Hắn có tu vi Hư Không cảnh Khai Khiếu kỳ.
Người này cũng không phải mạnh nhất trong Đan Tông nhưng năng lực truy tung và tốc độ lại không yếu hơn Hóa Thần cảnh!
– Tiểu Nhi.
Thái Thúc Lệnh hỏi:
– Làm sao?
“Hô!”
Nữ đồng gọi Tiểu Nhi chạy tới đứng kế bên, tay nhỏ vỗ vỗ trước ngực, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng gấp rút hít thở, bộ dáng rất đáng yêu.
Thái Thúc Lệnh lắc đầu cười cười.
Chỉ khi đối mặt với tiểu nữ hài này thì hắn mới hiện ra sự từ ái.
Tiểu Nhi lấy ra một phong thư, nói:
– Tông Chủ gửi thư.
– Ồ?
Thái Thúc Lệnh cười nói:
– Xem ra, có chuyện muốn làm.
Tiếp nhận thư, mở ra xem.
Nội dung đại ý là, để hắn đi lần theo hai người, rồi mang về Đan Tông.
– Hai tên gà mờ Thối Cốt Kỳ.
Thái Thúc Lệnh lắc đầu, tiện tay bóp nát thư tín, nói:
– Vậy mà để cho ta xuất mã.
Lê trưởng lão không xác định Chân Suất và Vũ Ngân Suất có phải cùng một người hay không, cho nên bào ra hai người khi hồi báo cho Tông Chủ.
– Thôi được.
Thái Thúc Lệnh đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, nói:
– Cả ngày tu luyện thực quá buồn tẻ.
Bởi vì đứng lên quá nhanh, chim ưng đang dựa trên vai rơi xuống.
“Ba.”
Thái Thúc Lệnh không lưu ý, một chân dẫm lên.
“A!”
– Tiểu Hắc! ! ! !
Hắn nâng chim ưng bị giẫm dẹp, thống khổ nói:
– Thật xin lỗi, ta không cố ý!
Tiểu Nhi che đầu nhỏ, im lặng nói:
– Thái Thúc đại thúc, nếu như ngài ưa thích sủng vật dạng này thì có thể đi bắt sống mà.
Nguyên lai, chim ưng này do gỗ điêu khắc thành.
Thái Thúc Lệnh lần nữa thả chim ưng bị giẫm dẹp lên vai, chân thành nói:
– Tiểu Nhi, chim ưng này là lễ vật nữ nhân ta yêu mến cho ta.
“A.”
Tiểu Nhi chỉ hướng nơi xa, bĩu môi.
– Mấy con bị đạp hư trong này đều là nữ nhân của ngài đưa tới hả?
Phía trước có cái hố nhỏ, bên trong có rất nhiều chim ưng bị hao tổn, thô sơ giản lược tính toán thì ít nhất cũng có trăm con.
“Khụ khụ.”
Thái Thúc Lệnh lúng túng nói:
– Chúng ta nhanh lên đường.
Ôm lấy Tiểu Nhi, bay xuống núi.
Tây Lâm thành.
Giáp Tử phòng Vân Phi Dương từng ở qua.
Thái Thúc Lệnh đi tới, chóp mũi hắn nhẹ nhàng khẽ động, nói:
– Tiểu Nhi, thân thể phát ra mùi vị khác biệt, dù trải qua mưa gió cũng không thể dễ dàng tiêu tán.
Tiểu Nhi cười nói:
– Cái mũi của Thái Thúc đại thúc còn tinh hơn chó, gia hỏa gọi Chân Suất kia khẳng định không trốn thoát!
– Ngươi đang khen ta?
– Đương nhiên!
Thái Thúc Lệnh im lặng.
Quả nhiên, con nít nghĩ gì nói đó.
Hắn nhớ kỹ mùi vị lưu lại trong gian phòng mang theo Tiểu Nhi rời đi.
Kim Tỉ thành.
Thái Thúc Lệnh và Tiểu Nhi đứng trong Đan Phường bị đánh cướp.
– Ừm?
Hắn nhíu mày, ngưng trọng nói:
– Khí tức còn sót lại nơi này giống với khách sạn.
Tiểu Nhi nói:
– Nói như vậy, Chân Suất và Vũ Ngân Suất là cùng một người?
“Hẳn là.”
Thái Thúc Lệnh nâng cằm cười nói:
– Một Thối Cốt Kỳ có thể theo chạy trốn trước mặt Hư Không cảnh, còn đánh bất tỉnh Phá Toái cảnh đại viên mãn, đến cùng làm sao làm được?
“Oa.”
Tiểu Nhi sùng bái.
– Người kia thật lợi hại!
Thái Thúc Lệnh còn cười nói:
– Đáng tiếc, gặp được Thái Thúc đại thúc của ngươi, đu hắn chạy thế nào, ngụy trang làm sao cũng trốn không thoát tay ta.
– Đi thôi.
Ôm lấy Tiểu Nhi, nói:
– Chúng ta đuổi theo con thỏ.
Vân Phi Dương cũng sẽ không nghĩ tới có một cường giả Khai Khiếu kỳ đang đuổi sau mông dựa theo mùi vị mình tản ra.
Hắn lại đổi thay hình đổi dạng, tiến vào một tòa thành nào đó, tiếp tục bán Siêu cấp Hồi Nguyên Đan.
Người phụ trách Đan Phường trong nội thành tuy chú ý tới, nhưng có vết xe đổ trước, không dám phái người đến bắt, chỉ hy vọng cao thủ Liệp Ưng Đường mau chạy tới đây.
Nhưng.
Để người phụ trách Đan Phường sụp đổ là.
Vân Phi Dương bán xong hai ngàn bình linh thạch lại chủ động tìm tới cửa.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Sau khi đánh xỉu võ giả Đan Phường, tên này bắt đầu không kiêng nể gì thu đan dược.
Dù sao cũng đã đắc tội Đan Tông, lại đoạt một lần cũng không quan trọng.
Sau khi cướp sạch Đan Phường, Vân Phi Dương nghênh ngang rời đi.
Người qua đường và võ giả đứng ngoài tiệm nhìn thấy tất cả, từng người trợn mắt hốc mồm.
Từ khi Vân Phi Dương đi vào, đánh bất tỉnh võ giả Đan Phường, bọn họ tận mắt nhìn thấy, thậm chí rất nhiều người lúc ấy còn mua đan dược trong tiệm.
Trời đụuuu.
Gia hỏa bán Siêu cấp Hồi Nguyên Đan tên Phỉ Xương Suất quá quang minh chính đại đến ăn cướp Đan Phường do Đan Tông kinh doanh a?!