Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 829
Đỉnh phong Linh thú có thể so với Phá Toái cảnh đại viên mãn bị Đại Bạch miểu sát.
Có thể làm được điểm này.
Vẫn dựa vào tốc độ!
– Không tệ!
Vân Phi Dương cười nói:
– Có tốc độ nhanh như thế, ngươi tuyệt đối là Vương giả vô địch trong Linh thú!
– Chủ nhân.
Đại Bạch truyền đến âm thanh ngưng trọng:
– Ta sẽ càng mạnh!
Đạt tới đỉnh phong Linh thú chỉ là bắt đầu.
Nó muốn bước về phía cao hơn, thành chân chính Thần thú, bởi vì như thế mới hợp với thân phận Chiến Thần của chủ nhân!
“Haha.”
Vân Phi Dương cười to.
– Chúng ta cùng mạnh lên!
“Li!”
Đột nhiên, trên một ngọn núi cao phía trước truyền đến tiếng ưng khiếu bén nhọn.
“Vù vù!”
Một đầu Hắc Ưng thể trạng to lớn chầm chậm bay lên, trong ánh mắt tràn ngập tức giận, hiển nhiên, nó rất khó chịu với việc Đại Bạch vào khu vực của mình.
Vân Phi Dương nói:
– Thực lực rất mạnh, ít nhất là cấp ba Tinh Thú, chúng ta rút lui.
– Chủ nhân.
Đại Bạch nói:
– Ngồi vững vàng!
Vừa dứt lời, nó bỗng nhiên điều xoay người hóa thành một đạo lưu quang đỏ thẫm, như một sao chổi bay ra ngoài.
“Li!”
To lớn Hắc Ưng vung cánh hóa thành hắc quang đuổi theo.
Đáng tiếc, truy nửa ngày lại không đuổi kịp đầu hổ thú biết bay kia, sau cùng chỉ có thể hậm hực trở về.
Tại phương diện tốc độ.
Vậy mà không kém gì phi cầm Tinh Thú cấp ba!
“Hừ.”
Đại Bạch đứng một chỗ trên đất trống, cao ngạo nói:
– Một đầu chim ưng nhỏ cũng muốn đuổi theo ta?
Sau đó.
Vân Phi Dương thu Đại Bạch vào Phi Dương đại lục, một người trong rừng núi sâu xa thu thập Dung Nguyên Thảo.
Mỗi khi hái được số lượng nhất định, sẽ bắt đầu luyện đan.
Bảy ngày sau.
Vân Phi Dương luyện chế ra hơn hai ngàn bình siêu cấp Hồi Nguyên Đan, hoàn toàn không biết mệt mỏi.
Một bình một trăm linh thạch.
Hơn hai ngàn bình, cũng là hơn 200 ngàn linh thạch.
Hắn không có chút mệt mỏi, ngược lại càng luyện càng có tinh thần, linh hồn lực cũng được đề bạt không ít.
Muốn luyện Siêu cấp Hồi Nguyên Đan, cảnh giới cũng muốn tăng.
Trong khoảng thời gian này, Vân Phi Dương lần lượt ăn hai cánh hoa Thất Thải Ngọc Liên, thực lực cũng từ Thối Cốt Kỳ tầng năm tăng lên tầng bảy!
Nói thật.
Nếu người khác phục dụng, có thể sẽ liên tục đột phá mấy tầng.
Mà Thuần Nguyên Hạch của Vân Phi Dương quá mức cường hãn, ăn hai cánh hoa Thất Thải Ngọc Liên, chỉ đột phá hai trọng vị.
Nhìn bốn cánh hoa còn lại, hắn nỉ non.
– Chắc có thể ăn đến Thối Cốt Kỳ tầng chín.
Liễu Nhu nói:
– Sư đệ, ngươi không thể ăn nữa.
Vân Phi Dương mờ mịt.
– Tại sao?
Liễu Nhu nói:
– Địa giai dược tài loại này rất ít gặp, lưu lại vài miếng, có lẽ sẽ dùng để luyện chế cao cấp đan dược.
– Đúng thế.
Vân Phi Dương từ bỏ phục dụng Thất Thải Ngọc Liên.
Nếu như về sau có cao cấp đan phương, cầm lấy đi luyện chế cao cấp đan dược, hiệu quả khẳng định cao hơn bây giờ nhiều!
– Sư đệ, trồng Thất Thải Ngọc Liên đi.
Liễu Nhu nói:
– Có lẽ, thời gian dài sau nó dựng dục lại ra ba cánh hoa.
– Ừm.
Vân Phi Dương lấy Thất Thải Ngọc Liên đặt vào Bách Hoa Thảo, đứng dậy tiến về diễn võ trường.
Đột phá đến Thối Cốt Kỳ tầng bảy nhưng chưa có trắc thí lực lượng.
“Oanh!”
Vân Phi Dương tung một quyền đánh vào trắc thí thạch.
Phía trên dần dần hiện ra con số —— 5 vạn 1,321 trọng!
Cái này chỉ là lực lượng thân thể thuần túy.
– Ngọa tào.
– Tăng hơn vạn!
La Mục và bọn người Vân Lịch sụp đỗ.
Bọn họ nhớ trước đây không lâu, Vân Phi Dương Thối Cốt Kỳ tầng bốn từng khảo nghiệm qua, lực lượng thân thể thuần túy chỉ có ba vạn năm ngàn trọng!
Đột phá đến Thối Cốt Kỳ tầng bảy vậy mà đề thăng thuần nguyên lực nhiều như vậy!
Đám người muốn khóc.
Mình cực khổ đột phá một tầng tu vi, lực lượng tăng phúc chỉ có mấy trăm.
Tên này đề bạt tu vi thì lấy vạn để đo, còn có để cho người sống hay không!
“Chậc chậc.”
Liễu Nhu sợ hãi than.
– Sư đệ, dựa theo như tăng trưởng khủng bố của ngươi, bước vào Luyện Tâm Kỳ, hẳn sẽ dễ như trở bàn tay phá 100 ngàn.
– Không cần chờ đến Luyện Tâm Kỳ.
Vân Phi Dương tự tin nói:
– Đột phá đến Thối Cốt Kỳ tầng chín, thi triển Cuồng Kinh và Cuồng Kỹ, ta có thể phá 100 ngàn!
Liễu Nhu giơ ngón tay cái.
Vân Phi Dương lại luyện thêm 1000 khỏa Hồi Nguyên Đan trong Phi Dương đại lục.
Tính toán thời gian, thì phân biệt cùng Yến Sơn Tuyết đã qua hơn nửa tháng, nên trở về tụ hợp rồi.
Trên đường.
Hắn quyết định tìm thành trì gần đây bắt đầu buôn bán đan dược.
“Oanh!”
Đột nhiên, sơn lâm nơi xa truyền đến âm thanh võ giả chiến đấu.
Nguyên niệm Vân Phi Dương bao phủ tới, nhìn thấy phía trước hai mươi dặm, có hai tên nam tử, mà bọn họ đang nhìn chăm chú hai nữ tử giao chiến.
Một nữ tử trong đó có tướng mạo vũ mị, mặc đồ rất phóng khoáng, thân trên trừ số ít vải vóc che chắn những địa phương nên che, toàn bộ da thịt còn lại đều bại lộ ra bên ngoài.
Mà hai ngọn núi trước ngực cứ cà tưng cà tưng rất sinh động theo từng động tác của nàng.
Nam nhân đơn thuần như Vân Phi Dương nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, than:
– Chỗ nào to thì to, chỗ nào nhỏ thì nhỏ, chỗ nên vểnh thì vểnh, vưu vật a.
Bất quá.
Khi hắn thấy cô gái khác, ánh mắt trở nên lãnh lệ.
Bởi vì nữ nhân kia không phải ai khác, chính là Yến Sơn Tuyết.
Tóc tai nàng hiện giờ lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, bị đánh liên tục bại lui, trên thân có nhiều vết thương, máu me đầm đìa!
“Xoát!”
Kiếm quang lóe lên.
Trên thân thể Yến Sơn Tuyết lại thêm một vết thương mới.
“Ha ha ha.”
Nữ tử yêu mị thu kiếm, nói:
– Yến gia đại tiểu thư, ngươi còn muốn phản kháng?
Yêu mị nữ tử có tu vi Luyện Tâm Kỳ.
Nàng và hai tên nam tử đứng cách đó không xa đều là dòng chính của Kinh gia – chuẩn nhất lưu thế lực, mà Yến gia, trùng hợp thì cùng Kinh gia có kẻ thù truyền kiếp!
Yến Sơn Tuyết biết, mình ngày hôm nay chắc phải chết.
– Đường muội!
Dòng chính Kinh gia tên Kinh Linh Châu, nói:
– Ngươi ra tay quá nặng, sao có thể đánh Yến cô nương bị thương thành dạng này!
– Đúng thế.
Kinh Hưng Vũ nói:
– Tàn phá con người ta như thế, huynh đệ chúng ta còn chơi thế nào.
– Tốt thôi.
Kinh Diệu Ngữ thu hồi kiếm, nói:
– Ta đã chơi chán, nữ nhân này để các đường ca xử trí đi.
“Hắc hắc!”
Kinh Hưng Vũ và Kinh Linh Châu đi tới.
– Châu ca, ta cảm thấy, trước tiên bắt nữ nhân này lại, đưa đến thành trì phụ cận tìm khách sạn chậm rãi chơi mới đúng.
– Ở chỗ này chơi trước tới một lần đi
Hai người vừa đi, vừa nói, trong con ngươi lóe ra màu sắc ɖâʍ đãng.
Yến Sơn Tuyết suy yếu lui lại, trong con ngươi hiện ra vẻ dứt khoát, giơ lên kiếm gác trên cổ, hiển nhiên muốn tự vẫn bảo vệ danh tiết.
“Haha.”
Kinh Hưng Vũ cười nói:
– Ngươi có thể tuỳ tiện tự sát trước mặt chúng ta sao?
Hắn và Kinh Linh Châu đều có tu vi Phá Toái cảnh đại viên mãn có thể nói dễ như trở bàn tay khi ngăn cản một Tố Thể Kỳ bị thương muốn tự sát.
Yến Sơn Tuyết biết, muốn tự sát rất khó, nhưng làm sao cũng phải thử!
“Xoát!”
Kinh Hưng Vũ thi triển thân pháp, xuất hiện trước mặt nàng, một tay chụp vào cổ tay cầm kiếm.
Yến Sơn Tuyết biến sắc, dứt khoát huy kiếm tự vẫn.
Nhưng.
Vào lúc này, một bàn chân to bay tới.
Hung hăng đạp vào mặt Kinh Hưng Vũ đang sắp chạm đến cổ tay Yến Sơn Tuyết.
“Bành!”
Kinh Hưng Vũ bị đạp bay ra ngoài trăm trượng.
Cùng lúc đó, một nam tử anh tuấn uy vũ xuất hiện trước người Yến Sơn Tuyết, rõ ràng là Vân Phi Dương.
Hắn chụp lấy cổ tay nàng, nhìn về phía hai người kia, sát khí đằng đằng nói:
– Sư muội, để muội chịu ủy khuất, sư huynh giúp muội báo thù!