Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 830
Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện tung một chân đá Kinh Hưng Vũ Phá Toái cảnh đại viên mãn bay ra ngoài.
Có thể nói vừa nhanh vừa hung ác!
Kinh Linh Châu và Kinh Diệu Ngữ thì ngốc trệ.
Bọn họ chỉ cảm thấy một trận gió thổi tới, định mắt nhìn lại đã thấy Kinh Hưng Vũ bị đạp bay, bên người Yến Sơn Tuyết nhiều một nam tử.
– Sư muội.
Một tay Vân Phi Dương chế trụ cổ tay Yến Sơn Tuyết, ngăn cản nàng giơ kiếm tự vẫn, thanh lạnh lùng nói:
– Để muội chịu ủy khuất rồi, sư huynh giúp muội báo thù.
Trong ngôn ngữ bộc lộ ra sát khí!
Tuy không có tình cảm nam nữ đối với Yến Sơn Tuyết, nhưng dầu gì cũng là sư muội của mình.
Tôn chỉ Cuồng Tông là gì?
Đó là không cho phép người khác khi dễ đồng môn!
Hai người Kinh Linh Châu thấy thế không khỏi lạnh run.
Ánh mắt của nam nhân đột nhiên xuất hiện thật đáng sợ!
Ngọc thủ Yến Sơn Tuyết nhẹ run rẩy, buông trường kiếm xuống, cố nén nước mắt chảy ra, nói:
– Ta cho rằng huynh sẽ không tới chứ.
Thời điểm gặp được dòng chính Kinh gia, nàng đã ý thức được mình có phiền phức.
Nhưng trong lòng mang tưởng tượng.
Tưởng tượng cảnh Vân Phi Dương trở về cứu mình!
Về sau bị Kinh Diệu Ngữ luân phiên nhục nhã mới hiểu rõ, trên đời nào có sự tình trùng hợp như thế, hắn khẳng định không kịp trở về.
Ngay vừa rồi.
Kinh Hưng Vũ đột nhiên đánh tới.
Yến Sơn Tuyết lựa chọn không chút do dự tự vẫn, từ bỏ chờ đợi Vân Phi Dương trở về.
Nhưng.
Ngay thời điểm nàng từ bỏ, Vân Phi Dương xuất hiện.
Nhìn thấy nam nhân này, Yến Sơn Tuyết vốn đã lạnh tâm tuyệt vọng, lại lần nữa bừng tỉnh, dâng lên cảm giác an toàn trước đó chưa từng có.
Có hắn.
Mình sẽ không chết.
Có hắn.
Ủy khuất mình chịu đều sẽ bị đòi lại!
Vì sao cho rằng như thế?
Bởi vì nàng nhìn ra Vân Phi Dương đang rất tức giận, mà yêu nghiệt này một khi tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
“Xoát!”
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Kinh Hưng Vũ đang từ dưới đất bò dậy, âm u nói:
– Tay sư muội ta há cho rác rưởi như ngươi tùy tiện sờ loạn!
Nói rồi nhấc tay vỗ xuống.
Một chưởng này không nặng, chỉ ẩn chứa 20 ngàn trọng thuần nguyên lực.
Nhưng lấy thực lực Kinh Hưng Vũ lại khó có thể chống lại, trực tiếp bị đánh bò trên mặt đất, kinh mạch bị tổn hại, máu tươi cuồng phún.
Hắn bi kịch.
Vừa rồi rõ ràng chưa sờ đến tay Yến Sơn Tuyết đã bị một chân đá ra ngoài rồi.
Vân Phi Dương mặc kệ những thứ này.
Hắn thấy sư muội mình quốc sắc thiên hương như thế, chỉ có chính mình có tư cách sờ mó, người khác dám sờ là khinh nhờn!
– Đường đệ!
Kinh Linh Châu phẫn nộ hô.
Nhưng không dám tiến lên.
Một chân, một chưởng đập bẹp Kinh Hưng Vũ, thực lực người này không phải mình có thể chống đỡ!
“Xoát!”
Vân Phi Dương giơ chân hung hăng đạp xuống, nói:
– Dám đánh ý nghĩ hèn mọn lên sư muội ta, trên trời dưới đất này không ai có thể cứu ngươi.
“Oanh!”
Một chân giẫm trên lưng, tiếng xương gãy truyền đến.
“A —— “
Kinh Hưng Vũ thống khổ kêu thảm.
Sờ tay còn không cho phép, giờ lại có ý nghĩ dơ bẩn, tên này ngày hôm nay chắc phải bị Vân Phi Dương đùa chết.
Kinh Linh Châu rốt cục nhìn không được, thi triển thân pháp chạy trốn!
Gia hỏa đột nhiên xuất hiện quá cường thế, hắn tự biết không phải đối thủ, cho nên chạy trốn mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
– Muốn chạy?
Thân hình Vân Phi Dương lóe lên xuất hiện trước mặt Kinh Linh Châu, một bàn tay hung hăng đánh xuống.
Kinh Linh Châu thấy thế, vội vàng thi triển phòng ngự vũ kỹ hình thành phòng ngự kết giới.
“Oanh!”
Kết giới bị đánh nát dễ như trở bàn tay.
Kinh Linh Châu hãi nhiên thất sắc.
Mà hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của đối phương hung hăng đánh vào mặt mình.
“Ba!”
“Xoát!”
Cuối cùng, Kinh Linh Châu máu tươi cuồng phún rơi vào bên cạnh Kinh Hưng Vũ.
Hai tên Phá Toái cảnh đại viên mãn thật giống như một con gà con đáng thương, bị Vân Phi Dương nhẹ nhõm chà đạp.
Yến Sơn Tuyết không cảm giác ngoài ý muốn.
Dù sao, tên này đã chém giết qua cấp hai Tinh Thú.
Dù cường giả Hư Không cảnh Chân Long kỳ tầng một cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi trước mặt hắn.
Yến Sơn Tuyết sẽ không nghĩ tới.
Ngắn ngủi cách biệt mấy ngày, tên này đã đột phá đến Thối Cốt Kỳ tầng bảy, thực lực tăng trưởng khủng bố!
– Sư muội.
Vân Phi Dương cười nói:
– Bọn họ sống hay chết, muội quyết định đi.
Yến Sơn Tuyết nhặt bội kiếm lên, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, đi từng bước một tới, cũng cuối cùng đứng trước mặt hai người Kinh Linh Châu.
Đã từng là Quỷ Các các chủ, nàng cũng không có cái gọi là lòng dạ đàn bà.
– Xin…
Kinh Hưng Vũ hoảng sợ hô:
– Đừng giết ta!
Hắn sợ chết.
Nhưng Yến Sơn Tuyết đâu thể tha cho hắn.
Dù sao, nếu không có Vân Phi Dương kịp thời xuất hiện, mình chắc phải bị hai vấy bẩn.
“Phốc.”
Kiếm quang lóe lên.
Đầu lâu Kinh Hưng Vũ lăn ra ngoài, biểu hiện trên mặt vẫn còn đang lộ vẻ sợ hãi.
– Yến…Yến Sơn Tuyết!
Kinh Linh Châu ngược lại cũng có chút cốt khí, phẫn nộ hung ác, nói:
– Chờ Kinh gia ta trả thù …
“Phốc.”
Lời nói còn chưa dứt, đầu lâu và thân thể đã tách rời.
Hai huynh đệ đến chết cũng không nhớ người đả thương bọn họ là Vân Phi Dương đã biểu hiện trác tuyệt trong Long Môn.
Có người nhớ.
Chính là Kinh Diệu Ngữ đứng phía xa đang bị dọa đến hoa dung thất sắc.
Nàng hoảng sợ thầm nghĩ:
– Vì sao Yến Sơn Tuyết biết hắn, vì sao hắn gọi nàng là sư muội?
Kinh Diệu Ngữ không nghĩ ra, cũng không có thời gian suy nghĩ.
Bởi vì sau khi giải quyết hết Kinh Linh Châu và Kinh Hưng Vũ, ánh mắt Vân Phi Dương đặt trên người nàng, khóe môi nhếch lên mỉm cười ɖâʍ đãng.
Không thể không nói.
Nữ nhân ăn mặc hở hang, dáng người phong tao này dù mặt mũi đang tràn đầy hoảng sợ, nhưng cũng khó nén được vẻ yêu mị.
Chỉ cần nam nhân bình thường có dục vọng nhìn đều sẽ tâm động.
“Hắc hắc.”
Vân Phi Dương xoa xoa tay, cười xấu xa nói:
– Sư muội, ngươi trước tránh ra một chút, ta cần một quãng thời gian đến giải quyết nàng ta.
Yến Sơn Tuyết khẽ nhíu mày.
Tên này chẳng lẽ ưa thích nữ nhân ăn mặc hở hang, không đứng đắn?
Nàng thản nhiên nói:
– Sư huynh, ngươi không ngại nàng bẩn à?
– Bẩn?
Vân Phi Dương bất giác.
Yến Sơn Tuyết còn thản nhiên nói:
– Nữ nhân này nổi danh hay thay đổi, nghe nói lâu lâu sẽ đổi một người nam nhân.
Kinh Diệu Ngữ cả giận phản bác.
– Ngươi…ngươi nói bậy!
Nàng muốn tiếp tục sống, mà vốn để sống sót là mỹ mạo và thân thể của mình.
– Vân thiếu hiệp!
Kinh Diệu Ngữ ngậm ánh mắt cầu xin, cố ý bày ra tư thế xinh đẹp nhất, ôn nhu nói:
– Chỉ cần ngươi thả ta ra, Kinh Diệu Ngữ nguyện ý vì ngươi làm một chuyện.
Yến Sơn Tuyết hiện ra vẻ chán ghét.
Trong lòng suy nghĩ, nữ nhân này mới đó đã lộ bộ mặt ɖâʍ đãng, lấy tính cách, Vân Phi Dương hẳn sẽ không có ý nghĩ gì đâu?
Để cho nàng thất vọng rồi.
Vân Phi Dương xoa xoa tay, cười hắc hắc nói:
– Yên tâm đi, ta đương nhiên không nở giết nữ nhân xinh đẹp như cô.
Nói rồi đi tới, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của nàng.
Yến Sơn Tuyết thấy thế, hàm răng run run.
Tên này thật không biết xấu hổ, nữ nhân bẩn như thế cũng dám tùy tiện sờ loạn!
Kinh Diệu Ngữ mừng rỡ trong lòng, nhìn thấy ánh rạng đông sống sót, lúc này uốn éo cả người, xinh đẹp nói:
– Đa tạ, Vân…
“Hưu!”
Một cỗ lực lượng cuồng bạo cuốn tới.
Kinh Diệu Ngữ đại biến, bởi vì Thuần Nguyên Hạch trong đan điền mình bị lực lượng kinh khủng triệt để phong ấn!
– Sư muội.
Vân Phi Dương kéo tay nàng, cười xấu nói:
– Đi, tìm thành trì lân cận vào ở, sư huynh cũng không có đam mê đặc thù đánh dã chiến (*).
chích ngoài trời.