Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 819
Một quyền vỡ nát không gian.
Lực lượng bực này đã siêu việt Hư Không cảnh, Thôi An Trác cùng sáu tên cường giả không sợ mới lạ!
Giờ phút này.
Bọn họ đã đánh mất ý chí chiến đấu, trong con ngươi hiện ra vẻ chấn kinh cùng hoảng sợ.
“Ha ha ha!”
Thao Thiết cười lớn:
– Đám cặn bã, bị thực lực bản Vương dọa rồi phải không?!
Thật bị dọa rồi.
Thôi An Trác rốt cuộc minh bạch, vì sao người áo đen kia dám bắt cóc con nuôi mình ở Vô Song thành!
Phương Văn Hầu bị Vân Đại Tiện Thần trói buộc cùng đứng bên cạnh Phương Tuấn Kiệt, mặt hai cha con xám như tro tàn.
Bảo tiêu của người ta đã dũng mãnh như thế, Phương gia có tư cách gì phản kháng?
Thôi An Trác vội vàng rơi xuống, chắp tay nói:
– Vị bằng hữu này, vừa rồi Thôi mỗ có nhiều đắc tội, xin hãy tha lỗi!
Chịu thua.
Dù sao, cường giả khiến không gian vỡ nát dù chuẩn nhất lưu gia tộc như hắn cũng không dám trêu chọc, mà thân phận người áo đen khẳng định rất cao quý, có lẽ là dòng chính của siêu nhất lưu gia tộc!
Tại sao cho rằng như vậy?
Bởi vì trừ siêu nhất lưu thế lực thì chỉ có các đại gia tộc mới có bảo tiêu mạnh hơn Hóa Thần cảnh đi cùng!
“Xoát!”
Sáu tên Hư Không cảnh khác cũng rơi xuống, trước mặt cường giả chân chính, bọn họ không có tư cách treo lơ lửng giữa trời.
– Ai.
Vân Đại Tiện Thần lắc đầu, nói:
– Ta chỉ là muốn kiếm chút linh thạch, sao không cho ta đây.
Yến Sơn Tuyết cạn lời.
Ngươi vừa mở miệng đã muốn 100 ngàn, 200 ngàn, còn bảo muốn chút linh thạch?
Cường giả Vô Song thành cũng sụp đổ không thôi nhưng không có can đảm lên tiếng. Khi ý thức được thực lực đối phương quá mạnh, bắt đầu ra vẻ đáng thương, đây là hiện thực.
– Cho, cho!
Phương Văn Hầu đang bị trói buộc, vội vàng nói:
– Phương gia ta cho linh thạch!
Vân Đại Tiện Thần nói:
– Cho bao nhiêu?
Phương Văn Hầu căn bản không cân nhắc, nói thẳng:
– 200 ngàn!
Số lượng này phi thường lớn.
Dù Phương gia lấy ra được cũng đại thương nguyên khí nhưng có thể không đắc tội đối phương, coi như táng gia bại sản cũng đáng.
Vân Phi Dương nói:
– Ta cũng không phải người không giảng đạo lý, như vậy đi, Phương gia xuất ra 200 ngàn.
Nói rồi chỉ hướng Thôi An Trác, nói:
– Ngươi xuất ra 100 ngàn.
Sau đó, lại chỉ hướng sáu tên Hư Không cảnh, nói:
– Các ngươi, mỗi người xuất ra 20 ngàn.
– Cái này
– Có ý kiến?
Ánh mắt Vân Đại Tiện Thần dần lạnh lẽo.
“Bành!”
Thao Thiết bước ra một chân, chấn vỡ mặt đất, nắm quyền đầu, lạnh lùng đe dọa:
– Bản Vương lại thêm một quyền, các ngươi hẳn phải biết hậu quả.
– Đừng đừng!
Bọn người Thôi An Trác lúc này đồng ý.
Bọn họ thật sợ tên này tung thêm một quyền, bởi vì không gian vỡ nát có hậu quả rất nghiêm trọng, có thể khiến Vô Song thành bị phân mảnh!
Linh thạch cố nhiên trọng yếu nhưng nếu để gia viên của mình vỡ nát, đại giới đó còn lớn hơn nhiều, lớn đển nổi không cách nào tính ra.
Bọn người Thôi An Trác hiện tại chỉ một ý nghĩ, nhanh giao ra linh thạch, tiễn hai tên ôn thần trước mặt rời đi!
– Còn nữa.
Vân Đại Tiện Thần nói:
– Hôn ước giữa Hạ Mộng Thần và Phương gia từ đó giải trừ, dám đi Hạ gia tìm phiền toái, ta nhất định sẽ không buông tha các ngươi!
Mấy chữ cuối cùng, cố ý cất cao giọng lên.
– Hiểu rõ, hiểu rõ!
Phương Văn Hầu thỏa hiệp.
Mặt mũi gia tộc rất trọng yếu nhưng phải biết thời thế, giờ này mà còn khăng khăng, hậu quả cũng chỉ là cửa nát nhà tan.
Vân Đại Tiện Thần nhìn về phía bọn người Thôi An Trác.
– Các ngươi thì sao?
– Bằng hữu xin yên tâm, chúng ta tuyệt không đi tìm Hạ gia tính sổ!
Các gia tộc Vô Song thành chẳng những không tính sổ với Hạ gia, hiện tại còn hận không thể mang theo hậu lễ đi bái phỏng đây.
Vân Đại Tiện Thần rất hài lòng thả Phương Văn Hầu ra, thản nhiên nói:
– Nhanh chuẩn bị linh thạch đi, thời gian của ta có hạn.
– Đúng đúng!
Phương Văn Hầu không chút do dự, vội vàng chạy về Phương gia, mấy người Thôi An Trác cũng lần lượt về nhà trù bị linh thạch.
Sau khi bọn họ đi hết, Thao Thiết theo sát đi tới, thấp giọng nói:
– Bản Vương biểu hiện thế nào?
– Không tệ.
Vân Đại Tiện Thần cười nói:
– Rất có phong phạm một của bảo tiêu.
Thao Thiết thấp giọng nói:
– Chút nữa thu được linh thạch, ngươi phân cho bản Vương nhiều chút nhé!
– Có thể.
Vân Đại Tiện Thần sảng khoái nói:
– Cho ngươi 50 ngàn khỏa!
Nghe được con số này, hai mắt Thao Thiết lóe lên kim quang, xém chút hạnh phúc mà ngất.
Ta khinh.
Phong phạm Thần thú đâu.
Bên trong Kiệu hoa.
Mắt thấy các cường giả Vô Song thành kiêng kị người áo đen vạn phần, Hạ Mộng Thần cả kinh.
– Phi…Phi Dương ca, vị tiền bối này là đại nhân vật!
– Ừm.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, nói:
– Tiền bối giúp chúng ta giải quyết phiền phức, muội không cần gả cho Phương gia, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ đi tìm Hạ gia gây phiền phức.
Hạ Mộng Thần rơi nước mắt nhào vào ngực hắn, nức nở nói:
– Phi Dương ca, đây không phải mộng chứ?
Vân Phi Dương an ủi nàng, nói:
– Đây không phải mộng, chúng ta gặp được người tốt.
Hiệu suất bọn người Thôi An Trác rất nhanh, chỉ một lát đã chuẩn bị đủ linh thạch chạy tới cửa thành, nộp đủ số, một viên không thiếu.
Phương gia 200 ngàn.
Thôi gia 100 ngàn.
Sáu gia tộc, 120 ngàn.
Vân Đại Tiện Thần lập tức thu được 42 Vạn Linh thạch, số lượng này làm cho Yến Sơn Tuyết ngoài thành âm thầm líu lưỡi.
Linh thạch tới tay, việc đôi tiểu tình nhân kia cũng được giải quyết, Vân Đại Tiện Thần muốn rời khỏi.
Bất quá.
Thời điểm vừa mới chuẩn bị rút lui, Thôi An Trác lại chắp tay hỏi:
– Xin hỏi tôn tính đại danh bằng hữu!
Các đại gia tộc cũng có chút chờ mong.
Đánh cũng đã đánh, linh thạch cũng giao, nếu từ đầu đến cuối rồi vẫn không biết đối phương có thân phận gì, là ai thì thật bi kịch.
Ai.
Thu nhiều linh thạch như vậy.
Vẫn thỏa mãn yêu cầu này của bọn họ đi!
Vân Phi Dương dừng lại.
Hắn chầm chậm kéo hắc bào xuống trước mặt mọi người, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện, miệng khẽ nhếch hiện ra mỉm cười mê chết các thiếu nữ.
Khi Thôi An Trác thấy rõ tướng mạo đối phương khẽ giật mình, cảm thấy cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào.
Bọn người Phương Văn Hầu cũng như thế.
Đột nhiên.
Thôi An Trác nhớ, hắn cả kinh hô:
– Ngươi…ngươi là Vân Phi Dương!
Lời vừa nói ra, bọn người Phương Văn Hầu nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, có người càng nói:
– Không sai, đúng là hắn, thiên tài đến từ hạ đẳng vị diện!
Phương Tuấn Kiệt nghe vậy, thần sắc đột nhiên ngốc trệ.
Nhớ lại chap trước, khi ngoài thành gặp được người trùng tên với Vân Phi Dương, hắn phách lối nói qua:
– Coi như ngươi là Phàm Giới Vân Phi Dương, dám cản bản thiếu cũng chỉ có con đường chết.
Kết quả?
Kết quả thế nào!!!
Phương Tuấn Kiệt co quắp trên mặt đất, lòng tràn đầy đắng chát.
Khó trách hắc bào nhân này sẽ bắt cóc mình, nguyên lai là do nói ra câu kia đã đắc tội Vân Phi Dương chân chính.
Thật sự là tìm đường chết a!
– Hắn là Vân Phi Dương?
– Há không phải Cuồng Tông đệ tử à?
– Trời ơi!
Võ giả nội thành bắt đầu kinh hô.
Trong đỉnh tiêm thế lực, rất nhiều gia tộc khinh thường Cuồng Tông cho rằng tông môn chẳng qua đang kéo dài hơi tàn, nhưng trong hạ phạm vi cấp thế lực, Cuồng Tông vẫn rất có uy vọng!
Huống hồ.
Đại danh Vân Phi Dương cũng như sấm bên tai, không nghĩ tới hôm nay sẽ có cơ hội nhìn thấy hắn!
Nhìn thấy mọi người chấn kinh, Vân Phi Dương thầm thở dài.
– Mị lực của ca không thể đỡ, chỉ cần bại lộ chân dung đã gây ra bạo động, đắc tội, đắc tội a.