Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 820
Tướng mạo Vân Phi Dương được Thôi An Trác nhận ra, quả nhiên, hắn vẫn có chút danh khí.
Đương nhiên.
Kinh hãi nhất vẫn là Vân Phi Dương ngồi trong kiệu.
Khi hắn nhìn thấy tướng mạo Vân Đại Tiện Thần, thần sắc ngốc trệ, trong thức hải ngơ ngơ ngác ngác.
Sau khi Thập đại Tông môn mở ra Long Môn.
Vân Phi Dương trong kiệu một mực chú ý màn sáng, mắt thấy tất cả hành động của Vân Phi Dương trong màn sáng.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hai người bọn họ trùng tên.
Vân Đại Tiện Thần trong vòng khảo nghiệm thứ hai, lấy thực lực cường đại giết chết mười đầu dung nham thú, tâm lý hắn bị rung động thật sâu.
Tuy nhiên, khi đó Vân Phi Dương hắn đã đạt cảnh giới Vũ Thần lại không có năng lực làm được điểm này.
Vân Đại Tiện Thần tiến vào Tiểu Thần Giới, hắn thường xuyên lưu ý tin tức của đối phương, biết được sự tích đối phương áp chế hai tên đệ tử của nhất lưu thế lực khi Cuồng Tông bị các đại tông môn hợp lực tấn công.
Có thời gian.
Vân Phi Dương và Hạ Mộng Thần gặp nhau riêng tư nói đùa:
– Mộng Thần, thực ra Vân Phi Dương kia chính là ta, lợi hại hay không?
Hạ Mộng Thần luôn luôn phối hợp khen:
– Lợi hại!
Về sau, Hạ gia và Phương gia định ra hôn ước, Vân Phi Dương thống khổ thường xuyên nghĩ, nếu như mình có thực lực, có thân phận như người nọ, nhất định sẽ bảo vệ tốt nữ nhân của mình!
Nhưng.
Nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới.
Mặc dù mình không có thực lực cùng thân phận như Phàm Giới thiên tài kia nhưng lại được hắn ra mặt giải quyết phiền phức!
Vân Phi Dương nắm quyền, nhìn nam nhân đang đưa lưng về phía mình, có thể nói vô cùng cảm kích.
– Phi Dương ca…
Hạ Mộng Thần che lại miệng, cả kinh nói:
– Hắn…hắn là người huynh hay nói đến, Phàm Giới thiên tài trùng tên với huynh!
– Đúng là hắn.
Vân Phi Dương nói:
– Ân nhân của chúng ta!
Nói rồi nắm tay Hạ Mộng Thần đi ra kiệu hoa, lúc này quỳ trên mặt đất, dập đầu hướng về Vân Đại Tiện Thần.
Hạ Mộng Thần cũng quỳ theo.
Vân Đại Tiện Thần tiện tay vung lên nâng hai người dậy, cười nói:
– Cái quỳ này của các ngươi xem như bái đường.
“Ây.”
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Mộng Thần bắt đầu nóng rang.
Vân Đại Tiện Thần và bọn người Thao Thiết rời khỏi Vô Song thành, sau khi bọn họ hoàn toàn biến mất, bọn người Thôi An Trác mới buông lỏng một hơi.
– Không nghĩ tới tên kia là Cuồng Tông đệ tử, lại là Vân Phi Dương!
– Thật may khi chúng ta đưa linh thạch nhanh, nếu không sẽ chọc giận hắn, có trời mới biết người ta có dẹp luôn tòa thành này của mình hay không.
Mọi người âm thầm may mắn.
Tiểu Thần Giới lưu truyền một câu.
Thà gây Diêm Vương, đừng gây Cuồng Tông! Bởi vậy có thể thấy được, Cuồng Tông khủng bố đến mức nào!
Vân Phi Dương chỉ muốn linh thạch, không có làm tiếp sự việc quá phận để Thôi An Trác bọn người rất may mắn.
Xác thực.
So với các sư huynh như Đậu Tất, Vân Đại Tiện Thần đã phi thường ôn hòa, không làm các đại gia tộc gà chó không yên.
Sơn lâm.
Vân Đại Tiện Thần xoa xoa hai tay, hỏi:
– Hai vị, sau này có tính toán gì?
– Cái này…
Vân Phi Dương trầm mặc, nắm tay Hạ Mộng Thần, chân thành nói:
– Rời đi nơi đây, ẩn cư sơn dã.
– Cũng không tệ.
Vân Đại Tiện Thần nói:
– Nhưng lấy thực lực của ngươi, nếu gặp phải hung thú cường đại trong hoang sơn dã lĩnh, có năng lực bảo hộ nữ nhân ngươi không?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Vũ Thần cấp như hắn chỉ có thể đối phó một số Phàm Thú, đụng phải Linh thú, chỉ có thể chạy trốn, sao có ẩn cư sơn lâm.
– Ai.
Vân Đại Tiện Thần nói:
– Ta cũng hay mềm lòng, đến đây, buông lỏng tâm thần, ta mang các ngươi đi một thế giới không có phân tranh.
Vân Phi Dương và Hạ Mộng Thần được thu vào Phi Dương đại lục, từ đó an cư ở đây.
Tuy Vân Đại Tiện Thần nói mình mềm lòng, nhưng cũng có một mục đích khác, muốn phát triển phát triển nhân khẩu Phi Dương đại lục.
Trước kia.
Hơn chín trăm vạn Ma Linh Tộc đưa vào Phi Dương đại lục rất chen chúc, mà khi cảnh giới không ngừng đề cao, thế giới không ngừng mở rộng.
Cho đến ngày nay.
Sinh linh chiếm không được hai thành đất đai, còn thừa tám thành đều là đất hoang chưa khai phá, nhập càng nhiều nhân loại vào ở rất trọng yếu.
Nói thật.
Lấy tốc độ tên này đột phá và thế giới mở rộng, dù mỗi ngày mang vào mấy chục vạn người cũng không chen chúc.
PS: vai quần chúng trùng tên Vân Phi Dương biến mất, nhân vật chính trở về tên thật.
– Sư huynh.
Trên đường, Yến Sơn Tuyết hỏi:
– Bọn họ đâu rồi?
– Đi rồi.
– Đi rồi?
Yến Sơn Tuyết mờ mịt.
Nàng và Thao Thiết hiện còn không biết, trong thân thể Vân Phi Dương nắm giữ một thế giới khổng lồ.
– Sư huynh.
Yến Sơn Tuyết cũng không nghĩ nhiều, cười nói:
– Tại sao ngươi lại giúp bọn họ?
Vân Phi Dương trả lời.
– Ta chỉ cảm thấy, người hữu tình nên ở cùng nhau mà không phải bị phân tán, trở thành tiếc nuối cả một đời.
Trong giấc mộng, hắn giúp không được Diệp Khai và Hoa Lạc, nhưng trong hiện thực thì có thể giúp được một đôi nam nữ yêu nhau khác.
Yến Sơn Tuyết cười nói:
– Không nhìn ra, ngươi vẫn rất có tình.
– Có thể.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
– Người tốt giống như ta đốt đèn lồng cũng tìm không thấy đâu.
– Cắt.
Yến Sơn Tuyết nói:
– Ăn cướp nhiều linh thạch như vậy còn nói mình là người tốt.
Nói đến linh thạch, Thao Thiết vội vàng đi tới, nói:
– Tiểu tử, nhanh nhanh đưa linh thạch cho bản Vương.
– Đừng nóng vội.
Vân Phi Dương nói:
– Từ từ rồi ta cho.
– Móa!
Thao Thiết chỉ gương mặt suy yếu của mình, tức giận nói:
– Bản Vương giúp ngươi uy hϊế͙p͙ bọn họ, vận dụng toàn bộ lực lượng, hiện tại rất suy yếu, cần linh thạch bồi bổ!
Tuy tên này khôi phục không ít thực lực nhưng đối mặt bảy tên cường giả Hư Không cảnh, khẳng định sẽ rất khó giải quyết.
Không có cách nào.
Chỉ có thể bộc phát ra toàn bộ lực lượng, kích phát hai quyền mạnh nhất, chấn vỡ không gian, mục đích cuối cùng chỉ là chấn nhiếp!
Không thể không nói.
Con hàng Thao Thiết này có chút thông minh, tung hai quyền hao phí toàn bộ lực lượng, xác thực hù dọa được bọn người Thôi An Trác.
Nếu không.
Đánh nhau thật thì chắc chỉ có thể giải quyết được hai ba tên, để lại mấy người, chỉ xa luân chiến thì có thể mài chết hắn.
Uy hϊế͙p͙ quần hùng, hậu quả là cực độ suy yếu, bởi vậy có thể thấy, cái giá đắt khi phải trang bức.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương nhìn ra được hắn rất suy yếu, nói:
– Buông lỏng tâm thần.
– Làm gì?
Thao Thiết cảnh giác.
Hắn lo lắng mình buông lỏng tâm thần, tên này sẽ thừa cơ ký kết khế ước.
Vân Phi Dương nói:
– Ta đưa ngươi đi một chỗ, ngươi tùy tiện hấp thu linh thạch bên trong.
Thao Thiết quả nhiên không có bất kỳ lực kháng cự nào đối linh thạch, lúc này sảng khoái đáp:
– Tốt!
Kết quả là.
Hắn bị Vân Phi Dương đưa Phi Dương đại lục, xuất hiện trước mặt từng đống linh thạch.
– Ngọa tào!
– Nhiều như vậy!
“Ha ha ha!”
Thao Thiết cười ha hả.
Ngoại giới.
Yến Sơn Tuyết thấy Thao Thiết đột nhiên biến mất, ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi có chứa đồ vật sinh linh?
– Sư muội.
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh lẽo uy hϊế͙p͙.
– Có một số việc, không nên biết hết chân tướng, nếu không, chỉ mang đến nguy hiểm cho mình.
Yến Sơn Tuyết trầm mặc.
Nàng biết tên này có bí mật không muốn để cho mình nghe, cũng không muốn để mình biết.
– Yên tâm đi.
Yến Sơn Tuyết nói:
– Lời gì nên nói, lời gì không nên nói, Yến Sơn Tuyết ta rất rõ ràng.
Vân Phi Dương nói:
– Vậy thì tốt.