Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 808
Yến Sơn Tuyết đứng trên đường phố náo nhiệt, xung quanh đều là đại lão gia, tuyệt đối là đom đóm trong đêm tối.
Đương nhiên.
Cho dù có rất nhiều nữ hài vây bên người, lấy dung mạo quốc sắc thiên hương của nàng cũng là hạc giữa bầy gà, liếc một chút đã hấp dẫn ánh mắt nam nhân.
Nhìn dáng người ưu mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết, con mắt Sài Cẩu muốn lòi ra ngoài, mà nước miếng đã chảy dài trên miệng.
Mẹ ta ơi, cái này không phải mỹ nữ, đây là tiên nữ trên trời mới có!
Bổn công tử cưới nhiều thê thiếp như vậy nhưng so với nữ nhân này, quả thực như trời với đất!
– Lục Nhi.
Hắn nuốt nước miếng một cái, nói:
– Ngươi hôm nay rốt cục đoán đúng được một lần, thật gặp phải!
Nói rồi sửa sang lại góc áo, ôn tồn lễ độ đi qua, Lục Nhi vội vàng đuổi theo, nghĩ thầm, sau này trở về, mình khẳng định sẽ được công tử trọng thưởng!
– Đều tránh ra hết cho ta!
Mấy tên hộ vệ bưu hãn mở đường trước mặt Sài Cẩu, người đi đường vừa thấy công tử nhà họ Sài, nhao nhao hoảng sợ né tránh.
– Lại có một cô nương bị tai họa.
– Nam tử đứng bên cạnh nữ hài chắc là người trong lòng nàng, chỉ sợ tên kia không chết cũng bị thương.
Mọi người nhao nhao thở dài nhìn về phía Vân Phi Dương.
Yến Sơn Tuyết cầm vòng ngọc, cười nói.
– Vòng ngọc này rất đẹp.
– Không tệ.
Vân Phi Dương gật gật đầu.
Yến Sơn Tuyết đeo vòng ngọc vào tay, hướng hắn nở nụ cười xinh đẹp, nói:
– Trả tiền đi.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói:
– Tốt thôi.
Nói rồi muốn trả tiền, nhưng vào lúc này, một đám hung thần ác sát võ giả vây quanh.
Sài Cẩu đong đưa cây quạt, cười nói:
– Vòng ngọc tinh xảo này cũng chỉ có xinh đẹp cô nương như nàng mới xứng.
Hắn cười rất ôn nhu, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ ɖâʍ đãng, rõ ràng có ý không tốt.
– Thật sao?
Yến Sơn Tuyết xoay người, ôm lấy cánh tay Vân Phi Dương, dán đầu lên vai hắn, cười nói:
– Phu quân ta cũng cho rằng như vậy.
Phu quân?
Nụ cười Sài Cẩu trở nên cứng ngắc.
Hắn nhìn về phía Vân Phi Dương, ánh mắt càng âm trầm.
Mẹ kiếp.
Nữ nhân đẹp như Thiên Tiên trước mặt chỉ có Sài Cẩu ta mới xứng, tên này tính là thứ gì!
Dù đối phương nhìn bề ngoài không giống công tử bột như hắn, nhưng Sài Cẩu vẫn cẩn thận hỏi:
– Quý danh của vị bằng hữu này… người là nhân sĩ phương nào?
– Ta…
Vân Phi Dương vừa mở miệng.
Yến Sơn Tuyết đã chen lời:
– Chúng ta đến từ Bạch Ngọc Trấn, nghe nói hôm nay là hội chùa Thiên Nga thành, cho nên đi dâng hương cầu nguyện.
– Công tử.
Lục Nhi nói nhỏ lên lỗ tai Sài Cẩu.
– Bạch Ngọc Trấn là thành trấn thuộc địa bàn của Thiên Nga thành ta quản lý, hương thân cùng gia tộc tai to mặt lớn trong trấn đều quy thuận Sài gia ta.
Sài Cẩu nghe xong, xem thường cười cười, nói:
– Cô nương, nếu không chê, để bản thiếu dẫn dắt cô đi dâng hương đi.
– Cái này sao được.
Yến Sơn Tuyết nở nụ cười xinh đẹp.
Nụ cười này có thể nói nghiêng nước nghiêng thành, cả người Sài Cẩu đều phiêu lên, hắn hận không thể xông lên kéo ngã đối phương.
Nhịn xuống!
Gấp cũng phải mang về nhà trước!
Sài Cẩu giả bộ nho nhã lễ độ, nói:
– Cô nương, mời…
Yến Sơn Tuyết ôm lấy Vân Phi Dương, nói:
– Phu quân, vị công tử này là người tốt nè, chúng ta đi theo hắn thôi.
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu cười cười.
Người qua đường xung quanh âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm, tiểu tử, ngươi cứ cười đi, lát nữa sợ rằng khó giữ được cái mạng nhỏ.
– Chậm đã.
Sài Cẩu ngăn cản, nhìn về phía Vân Phi Dương, thản nhiên nói:
– Nàng có thể đi, ngươi lưu lại nơi này.
– Như vậy sao được?
Vân Phi Dương nói:
– Ta và Tuyết Nhi tới đây dâng hương, hi vọng có thể được Phật Tổ phù hộ để mang thai hài tử, không đi sẽ mất linh.
Yến Sơn Tuyết nghe vậy, lặng yên không một tiếng động hung hăng vặn trên cánh tay hắn một cái.
– Nguyên lai là cầu con?
Sài Cẩu nhìn Yến Sơn Tuyết, ý vị thâm trường cười nói:
– Bản thiếu sẽ giúp cô hoàn thành điều tâm nguyện này.
Yến Sơn Tuyết tuy nhiên đang cười, nhưng trong đôi mắt đẹp lại lóe ra một tia sát cơ.
Vân Phi Dương ngược lại không có gì thay đổi, hắn ẩn ý nói:
– Không được, mẹ ta kể, muốn ta và nàng cùng dâng hương mới có hiệu quả.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, người qua đường xung quanh lúc này mới ý thức được, người này có chút ngốc.
– Tốt, cùng đii đi.
Sài Cẩu vốn định thô bạo đánh tiểu tử này một trận cho đơn giản rồi mang theo nữ nhân hồi phủ, nhưng thấy hắn có chút ngốc, nhất thời hứng thú.
Được đám chân tay Sài gia vây quanh, Vân Phi Dương và Yến Sơn Tuyết theo Sài Cẩu rời đi.
Người đi trên đường phố nhao nhao lắc đầu, có người nói:
– Chỉ sợ tiểu huynh đệ kia sẽ mất mạng.
– Quả nhiên, những dân chúng bình thường như chúng ta cưới một nàng dâu xinh đẹp không phải phúc, mà là họa.
Mọi người đồng tình gật đầu.
– Sài công tử.
Yến Sơn Tuyết đi trên đường, khó hiểu hỏi:
– Ta nhìn rất nhiều người đều đi Bắc Môn, sao chúng ta lại đi đến Tây môn thế?
– Tuyết Nhi cô nương.
Sài Cẩu đè ép tà hỏa, cười nói:
– Bắc Môn quá nhiều người, chúng ta đi từ tiểu đạo cửa Tây thì có thể vào Đại Diễn tự nhanh hơn.
“A.”
Yến Sơn Tuyết ứng một tiếng.
Vân Phi Dương còn cười ngốc nói:
– Sài công tử thật sự là người tốt, khó trách nương ta thường nói, trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt.
Yến Sơn Tuyết thầm nghĩ:
– Tên này diễn quá giỏi.
– Người tốt?
Sài Cẩu nhìn về phía thủ hạ, cười nói:
– Bổn công tử lần đầu tiên nghe được có người nói như vậy đấy.
Lục Nhi và đám thủ hạ đều cười.
Trong lòng bọn họ nghĩ:
– Tiểu tử ngốc, chờ trở lại Sài gia, ngươi sẽ biết Sài công tử người tốt bao nhiêu, không chỉ giúp ngươi chiếu cố vợ, còn có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện có con.
Rất nhanh.
Một đoàn người đến Sài phủ.
“Oa.”
Yến Sơn Tuyết nhìn thấy cửa lớn Sài phủ, hai tay hợp lại cùng nhau, hâm mộ nói:
– Đây là nhà ai, khí phái như thế?
– Tuyết Nhi cô nương, đây là phủ đệ công tử nhà ta!
Lục Nhi vội đáp.
Yến Sơn Tuyết kinh ngạc hô:
– Nhà Sài công tử? Ôi trời ơi!
Nói rồi sùng bái nhìn về phía Sài Cẩu, đối phương thì vung cây quạt, cười nói:
– Tuyết Nhi cô nương, nếu cô ưa thích, có thể vào phủ quan sát.
– Phu quân!
Yến Sơn Tuyết quơ cánh tay Vân Phi Dương, cười nói:
– Chúng ta có thể vào xem không?
– Cái này. . .
Vân Phi Dương có chút khó khăn, cuối cùng nói:
– Tốt thôi.
Sài Cẩu vui vẻ.
Hắn đang nghĩ lỡ như đối phương cự tuyệt, có nên thô lỗ động thủ mời vào Sài phủ hay không, không nghĩ tới sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy.
Vân Phi Dương và Yến Sơn Tuyết được Sài Cẩu chỉ huy đi vào Sài phủ, cư dân nội thành mắt thấy một màn này thầm thở dài.
– Tự chui đầu vào lưới a.
Trong thành, Sài Cẩu còn có thể bảo trì phong độ công tử, nhưng vừa tiến vào phủ đệ, trên mặt mỉm cười nhất thời trở nên ɖâʍ đãng.
“Khục.”
Hắn cho đám thủ hạ một cái ánh mắt.
Mấy tên tráng hán ngăn trước người Vân Phi Dương, thản nhiên nói:
– Tiểu tử, đi thôi, chúng ta đi uống trà.
– Uống trà?
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
– Cám ơn, ta không khát.
“Haha.”
Một tên thủ hạ cười xấu xa nói:
– Yên tâm đi, chúng ta trà rất không tệ, sau khi ngươi uống, cả đời sẽ khó quên.
Nói rồi giơ đại thủ ra muốn kéo Vân Phi Dương qua, để thiếu gia và Tuyết Nhi cô nương có cơ hội đơn độc ở chung.
Nhưng.
Trong nháy mắt hắn lại đột nhiên hét, bởi vì bàn tay hoàn chỉnh đã vặn vẹo, tựa hồ bị lực lượng nào đó bẻ gãy.
“A —— “