Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 809
“A!”
Tay phải tên hộ vệ chụp vào Vân Phi Dương bị đứt gãy, hắn kêu thảm như heo bị giết.
Ai làm?
Khẳng định là Vân Phi Dương.
Bất quá, tốc độ tên này xuất thủ quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người ở hiện trường không bắt được.
– Lão Cổ!
– Ngươi làm sao?
Mấy tên hộ vệ hoảng hốt, cứ như vậy mà bị gãy tay, thực quá quỷ dị.
Hộ vệ gọi Lão Cổ vịn cánh tay bị đứt gãy, thống khổ nói:
– Giống như có một cỗ lực lượng bẻ gãy tay ta!
– Một cỗ lực lượng?
Mọi người càng mê mang.
“A!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương hét lớn:
– Ta biết rồi, trong ngôi nhà này khẳng định có quỷ!
Có quỷ?
Mọi người khịt mũi coi thường.
Thân là võ giả, mặc dù tu vi không quá cao cũng sẽ không tin trên thế giới có quỷ, kẻ ngu này thật quá khờ.
– Lão Cổ, có thể do ngươi ngày thường tu luyện dùng sức quá, xương tay khó có thể chịu đựng mới có thể bị đứt gãy.
– Không sai.
Lời giải thích này được mấy tên hộ vệ đồng ý.
Đứng Sài Cẩu bên cạnh lạnh mặt, nói:
– Đừng nói nhảm, nhanh đưa tên này đi uống trà.
Hắn bức thiết hy vọng có thể cùng Tuyết Nhi cô nương đơn độc ở chung, sau đó làm một vài hoạt động xấu hổ, không muốn lãng phí thời gian.
– Tiểu tử.
Hai tên hộ vệ nói:
– Theo chúng ta đi.
– Không được.
Vân Phi Dương ôm chặt Yến Sơn Tuyết, nói:
– Trong ngôi nhà này có quỷ, ta muốn bảo vệ vợ ta.
Sài Cẩu thấy thế, trong ánh mắt hiện ra sát cơ, hắn cắn răng nói:
– Đừng nói nhảm với tên ngu ngốc này, bắt lại, loạn côn đánh chết cho ta!
Lộ ra nguyên hình!
Dù sao, nữ nhân đẹp như vậy, một mực nhìn thấy mà không thể đụng vào, không thể mò, quả thực rất thống khổ.
– Vâng!
Hai tên hộ vệ nắm quyền đầu, sát khí đằng đằng đi tới.
– Ngươi…các ngươi!
Vân Phi Dương nhát gan lui lại, hỏi:
– Muốn…muốn làm gì?!
– Làm gì?
Sài Cẩu âm u nói:
– Đương nhiên là đưa ngươi đi Hoàng Tuyền.
Vân Phi Dương mờ mịt hỏi:
– Hoàng Tuyền là chỗ nào?
“Ha ha ha!”
Sài Cẩu cười to nói:
– Tiểu tử , đợi lát nữa ngươi sẽ biết, Hoàng Tuyền là địa phương nào, mà vợ ngươi từ hôm nay trở đi sẽ trở thành vợ ta!
Vân Phi Dương nói:
– Không được, vợ ta là vợ ta, thế nào lại là vợ ngươi!
Hai tên hộ vệ đang đi tới nhất thời co giật khóe miệng. Tên này thật ngốc, còn nhìn không ra Sài thiếu gia đang muốn đoạt nữ nhân của hắn?
Ai.
Cũng được.
Người ngốc như thế, cho hắn chết thống khoái đi. Hai tên hộ vệ bước ra một bước, đưa tay ra, mỗi người ngưng tụ mấy trọng thuần nguyên lực.
Dưới cái nhìn của bọn họ, dùng chút lực lượng đã đủ đánh chết tên ngu ngốc trước mặt.
– Đừng tới đây…!
Vân Phi Dương hoảng sợ hướng lui về phía sau, chắc do quá hoảng sợ, trực tiếp ngã xuống đất, trùng hợp né tránh được công kích.
– Hả?
Hai tên hộ vệ khẽ giật mình.
Kẻ ngu này vận khí thật tốt, vậy mà may mắn né tránh được công kích của mình.
– Vợ ơi!
Vân Phi Dương từ dưới đất bò dậy, lôi kéo Yến Sơn Tuyết nói:
– Bọn họ là người xấu, chúng ta đi thôi.
– Đi?
Sài Cẩu cười lạnh nói:
– Ngươi đi đâu?
Nói rồi quát lạnh:
– Hai tên hỗn đản các ngươi nhanh giết chết tên ngu ngốc này, đừng chậm trễ chuyện tốt của bản thiếu.
– Vâng vâng!
Hai tên hộ vệ lúc này tiến lên.
Vì ngăn ngừa tên kia may mắn tránh thoát, lực kình đề cao đến mười trọng, tốc độ tăng lên không ít.
Nhưng.
Để bọn hắn sụp đổ là.
Vân Phi Dương lôi kéo Yến Sơn Tuyết, vô cùng chật vật né tránh, sau đó, vỗ bộ ngực, cả kinh hỏi:
– Các ngươi muốn giết ta?
– Cái đệch.
– Tiểu tử này là võ giả?
Hai tên hộ vệ ngạc nhiên.
Bọn họ đã nhìn ra Vân Phi Dương lần nữa miễn cưỡng né tránh cũng không phải may mắn mà do có thực lực nhất định!
“Xoát!”
Vân Phi Dương đánh một bộ quyền pháp, ẩn ý nói:
– Chớ xem thường ta, ta thế nhưng cũng là Vũ Thần!
– Vũ Thần?
Sài Cẩu cười.
Một kẻ ngu tu luyện tới Vũ Thần thì cho rằng mình rất mạnh? Sài gia ta tùy tiện chọn ra một tên hộ vệ đều có cảnh giới này đây!
– Đồ nhà quê.
Sài Cẩu cười lạnh nói:
– Phụ thân ta là cường giả Phá Toái cảnh Tố Thể Kỳ duy nhất của Thiên Nga thành, chút thực lực ấy của ngươi còn lấy ra khoe khoang?
– Tố Thể Kỳ?
Vân Phi Dương trừng to mắt.
Yến Sơn Tuyết càng che miệng nói:
– Thật lợi hại!
Sài Cẩu đắc ý cười.
Cha hắn rất ngưu trong Thiên Nga thành, hắn làm nhi tử cũng sẽ cảm thấy rất ngưu.
“Xoát!”
Hai tên hộ vệ lần nữa xông lại.
Bọn họ không tiếp tục ẩn giấu, bộc phát ra thực lực Vũ Thần đại viên mãn, thuần nguyên lực đạt tới hai mươi trọng!
Vũ Thần?
Cũng phải ngoan ngoãn nhận lấy cái chết trước mặt đại gia!
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương thi triển thân pháp, xuất hiện tại phía sau hai người, song quyền nhô ra, chụp vào vai bọn họ, bỗng nhiên dùng lực bóp một cái.
“Răng rắc.”
“Răng rắc.”
Tiếng xương gảy vang lên, cùng lúc đó là theo hai tiếng kêu thảm!
Vân Phi Dương ném ra hai tên hộ vệ ra ngoài, vỗ vỗ tay, nhếch miệng cười nói:
– Ta đã nói qua, chớ xem thường ta.
– Ngươi…
Sài Cẩu hãi nhiên.
– Không phải Vũ Thần?!
Nhẹ nhõm phế bỏ hai tên Vũ Thần đại viên mãn, không phải Vũ Thần có thể làm được.
– Vợ ơi.
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, nói:
– Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi Đại Diễn tự dâng hương nào.
– Ừm.
Yến Sơn Tuyết cười một tiếng với Sài Cẩu, nói:
– Sài công tử, ta đi đây.
Mỉm cười này quá rung động lòng người.
Sài Cẩu nhất thời bị mê đến thần hồn điên đảo, hắn lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, dám đả thương hạ nhân Sài gia ta, còn dám đi?
“Ba! Ba!”
Hắn giơ tay lên đập hai lần.
“Xoát xoát!”
Mười mấy tên hộ viện nhao nhao lao ra bao vây Vân Phi Dương, mà thực lực bọn hắn kém nhất cũng đến Vũ Thần.
– Giết tên này cho ta!
Sài Cẩu ra lệnh, hơn hai mươi người giết tới.
Một khắc đồng hồ sau.
Sài Cẩu và Lục Nhi sợ hãi đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Bởi vì hơn hai mươi hộ viện đã bị Vân Phi Dương đạp ngã xuống đất đang thống khổ giãy dụa.
– Sài công tử.
Vân Phi Dương ngồi trên lưng một tên hộ viện, cười nói:
– Còn chơi không?
Đại ca.
Là ta chơi.
Hay ngươi đang chơi đây?
– Ngươi…
Sài Cẩu nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ nói:
– Ngươi…ngươi là ai?
Một đám Vũ Thần bị giải quyết trong chớp mắt, hắn không phải người ngu, khẳng định đã ý thức được đối phương là cao thủ.
Chí ít cũng giống như phụ thân!
– Ta à.
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Sài Cẩu, một cánh tay chế trụ cổ hắn, nói:
– Đi Hoàng Tuyền, ngươi sẽ biết.
“A!”
Sài Cẩu hét thảm.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Mình chưa dùng lực, loạn kêu cái gì.
Lục Nhi té cứt té đái chạy vào trong, vừa chạy vừa quát lớn:
– Lão lão gia, không tốt!
“Xoát!”
Vào lúc này, một tên lão giả chừng bốn mươi từ đình viện bay ra, trong hai con ngươi của hắn thấu phát sự sắc bén, khí thế cường đại, nói:
– Tiểu tử, buông Sài hiền chất ra.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
– Phá Toái cảnh đại viên mãn?