Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 807
Cuồng Nhân Cốc cách Tuyết Vực rất xa, phổ thông Vũ Thần muốn chạy tới đó ít nhất cũng cần mấy năm.
Vân Phi Dương trải qua chín lần Thối Cốt, tốc độ đề cao, nửa năm thì có thể đi tới.
Đương nhiên.
Hắn sẽ không tập trung tinh thần đi đường, gặp lâm (rừng) tiến lâm, gặp núi lên núi, thời thời khắc khắc tu luyện.
Sau khi đột phá đến Thối Cốt Kỳ, Vân Phi Dương hiện tại muốn đo lường một chút xem tốc độ cực hạn của hắn sẽ nhanh đến mức nào!
Kết quả là.
Hắn cố ý xông vào sâu trong một sơn lâm, cuối cùng gặp được một đầu Tinh Thú cấp bốn có thể so với cường giả Hư Không cảnh Khai Khiếu kỳ!
Đó là một hung thú như sói, dưới chân có phong lưu ngưng tụ, hiển nhiên, nó thuộc về Phong hệ, giỏi về tốc độ.
– Ha ha, đại gia hỏa!
Vân Phi Dương từ chỗ tối xông ra, khiêu khích nó:
– Đến bắt lão tử đi.
“Rống!”
Phong hệ Tinh Thú cấp bốn thân hình như núi nổi giận, nện đôi chân dài gào thét đuổi theo, tốc độ rất nhanh, hóa thành một trận gió.
Nhưng.
Nó nhanh, Vân Phi Dương còn nhanh hơn.
Thi triển Cuồng Tông Phi Bộ, cả người như mũi tên thoát dây cung phóng trong sơn lâm phức tạp, trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Sói thú cấp bốn ngừng chân, trong con ngươi hiện ra vẻ hoảng hốt.
Ngọa tào, một nhân loại nhìn qua chỉ có tu vi Thối Cốt Kỳ, vậy mà chạy còn nhanh hơn cả mình, gặp quỷ cmnr!
Sự thật chứng minh.
Vân Phi Dương trải qua chín lần Thối Cốt không chỉ thực lực được đề bạt khủng bố, tốc độ cũng tăng vọt, Tinh Thú cấp bốn cũng rất khó mà đuổi kịp hắn.
Nhưng.
Như thế vẫn chưa đủ.
Vân Phi Dương lại tìm kiếm khắp nơi, tìm tới một đầu Tinh Thú cấp bảy nghiêng về tốc độ, đi lên tìm đường chết trào phúng nó, cuối cùng thuận lợi đào thoát.
Cấp bảy Tinh Thú.
Có thể so với Tả Tư Âu – Hư Không cảnh Phân Nguyên kỳ.
Nói cách khác, Vân Phi Dương bạo phát tốc độ có thể cho Hư Không cảnh Phân Nguyên kỳ hít khói, điều này để người ta biết chắc sẽ nổ tung banh trời!
“Xoát!”
Trong rừng núi tối tăm, Vân Phi Dương người nhẹ như yến xuyên qua trên các nhánh cây, sau khi cắt đuôi một đầu Tinh Thú, tiêu sái đứng trên đá lớn.
– Ngươi có thể thả ra ta chưa?
Tiếng Yến Sơn Tuyết truyền đến.
“Ây.”
Vân Phi Dương buông nàng ra, cười nói:
– Sư muội, đừng hiểu lầm, ta không phải muốn chiếm tiện nghi của muội, chỉ muốn thử một chút tốc độ chạy khi mang thêm vật nặng mà thôi.
Cái cớ này rất sứt sẹo, Yến Sơn Tuyết hung hăng lườm hắn một cái.
– Vô sỉ.
– Bản Vương cũng cho rằng như vậy.
Thao Thiết nhẹ nhàng rơi xuống, trên thân cõng một con gấu thú đã ợ ra rắm.
Vài ngày sau.
Ba người Vân Phi Dương tiến vào một tòa thành trì tên Thiên Nga Thành, hắn không có tính chỉ ở nhà trọ nghỉ ngơi, mà lại muốn hành hiệp trượng nghĩa!
Trước khi rời khỏi Cuồng Nhân Cốc.
Cuồng Ngạo Thiên đã chép một phần Cuồng Tông Hành Đạo Lục giao cho hắn, nói:
– Phi Dương, thân là đệ tử Cuồng Tông, thời khắc ghi nhớ, trừ gian diệt ác.
Nói trắng ra là không quên tìm đường chết.
Vân Phi Dương tiếp nhận bản chép tay, chân thành nói:
– Ta sẽ cứu vạn dân trong thủy hỏa.
Nói trắng ra là hắn cũng muốn đi ăn cướp!
Trên Cuồng Tông Hành Đạo Lục ghi lại rất nhiều thành trì, trong mỗi thành trì, ghi lại các gia tộc làm qua chuyện táng tận lương tâm.
Sau khi chọn một khách sạn ở lại, hắn lấy ra Hành Đạo Lục, rất nhanh tìm thấy Thiên Nga thành, mà trong đó có Hành gia.
Gia tộc này có tội là, dòng chính gia tộc khi nam phách nữ, không coi ai ra gì.
– Nếu như thế chắc mỗi gia tộc đều có tội quá.
Vân Phi Dương khép lại Hành Đạo Lục.
Thế giới lấy võ làm đầu, công tử bột trong gia tộc hung hăng càn quấy, khi nam phách nữ quá bình thường.
“Ha.”
Vân Phi Dương ngáp một cái, duỗi người, nói:
– Trước ngủ một giấc, trời sáng lại đi tìm gia tộc này.
Thành nhỏ, tiểu gia tộc.
Khi dễ bọn họ hoàn toàn không có độ khó.
– Cái kia.
Tiếng Yến Sơn Tuyết truyền đến:
– Ngươi có thể về phòng ngươi ngủ không?
– A.
– Sao ta ở trong phòng cô thế nhỉ?
Hôm sau.
Trên đường phố Thiên Nga thành, người đi đường rất nhiều bởi vì hôm nay là hội chùa ở Đại Diễn Tự nội thành, Vân Phi Dương và Yến Sơn Tuyết tản bộ trên đường phố náo nhiệt.
Chỉ là.
Khi hai người ngừng chân lại một cửa hàng thưởng thức đồ chơi nhỏ, chủ cửa hàng lại ngạc nhiên nhìn Vân Phi Dương.
– Nhìn cái gì?
Vân Phi Dương hỏi:
– Trên mặt ta có hoa?
– Không, không có hoa!
Chủ cửa hàng vội vàng lắc đầu.
– Có bệnh!
Vân Phi Dương nói:
– Đi, chúng ta đổi một nhà nhìn xem.
Khi hắn cùng Yến Sơn Tuyết rời đi, chủ quán kia âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm, tiểu tử, hi vọng ngươi có thể bình an.
Trên đường.
Rất nhiều người đi đường cũng nhao nhao nhìn qua, bọn họ trước nhìn Yến Sơn Tuyết một chút, sau lại nhìn Vân Phi Dương một chút, thần sắc hoảng hốt.
– Ta dựa vào.
Vân Phi Dương khó hiểu hỏi.
– Sư muội, trên mặt ta có hoa sao?
Yến Sơn Tuyết lắc đầu, chân thành đáp:
– Sư huynh, ngươi có phát hiện người đi đường thiếu thiếu gì à?
Vân Phi Dương lúc này quét một vòng, đáp:
– Thiếu nữ nhân!
Xác thực mà nói.
Là thiếu nữ nhân xinh đẹp.
Người đi đầy đường hoặc là đại lão gia hoặc là lão bà, một cô gái xinh đẹp cũng không có.
Yến Sơn Tuyết nói:
– Hôm nay là hội chùa, lẽ ra có rất nhiều nữ hài sẽ ra ngoài dâng hương cầu nguyện, mà trên đường không thấy một người, quá kỳ quái.
– Không sai.
Vân Phi Dương nâng cằm, nói:
– Chẳng lẽ các nàng biết Vân đại soái ca ta đến, xấu hổ không dám ra ngoài?
Yến Sơn Tuyết nói:
– Vô sỉ.
Trước phủ đệ Sài gia.
Một người đang lộ vẻ mặt hết sức vui vẻ, nói:
– Thiếu gia, hôm nay là hội chùa của Đại Diễn tự, rất nhiều mỹ nữ sẽ đi dâng hương cầu nguyện, đi nhìn một chút náo nhiệt đi.
Công tử ca mới từ trong phủ đi ra, không nhịn được nói:
– Hội chùa mấy năm nay, bản thiếu chưa từng thấy qua mỹ nữ, đi cũng không có ý nghĩa.
Người này tên Sài Cẩu.
Nhị công tử của Sài gia – bá chủ nội thành, tuy tu vi thường thường nhưng lại là tên hoàn khố có tiếng.
Nhìn qua vẻ mặt trắng toát và bước đi hư nhược cũng có thể thấy, hắn là một tên háo sắc, ɖâʍ dục quá độ.
Hầu như tất cả các cô gái có tư sắc trong nội thành đều bị hắn đùa giỡn qua, mà thê thiếp khoảng chừng hai mươi tám người!
Có câu nói nói tốt.
Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được.
Tên này thì ưa thích loại cảm giác đó.
Cho nên trong nhà thê thiếp như mây nhưng vẫn rất thích ra ngoài tản bộ, thấy người vừa mắt, dù chưa lập gia đình hay đã kết hôn đều đoạt tới tay.
Vài ngày trước.
Một đôi vợ chồng xứ khác mới cưới đến đây gặp phải tên này, thấy nữ tử người ta tướng mạo bất phàm, ra lệnh cho thủ hạ cướp đi, đánh chết tươi người nam nhân tại đầu đường.
Sài gia là nhất phương bá chủ trong Thiên Nga thành.
Bách tính nội thành tuy hận Sài Cẩu thấu xương nhưng giận mà không dám nói gì, rất nhiều phụ mẫu đành phải nhốt nữ nhi mình trong khuê phòng.
Mà cái này chính là nguyên nhân vì sao hội chùa nhưng trên đường phố không có mỹ nữ, cũng không phải Vân Đại Tiện Thần quá tuấn tú, xấu hổ không dám ra ngoài.
“Hắc hắc.”
Tên hạ nhân kia cười nói:
– Lục Nhi hôm nay có dự cảm thiếu gia nhất định gặp được mỹ nữ xinh đẹp!
Sài Cẩu đong đưa quạt giấy, cười nói:
– Vì câu nói này của ngươi, bản thiếu cũng muốn đi hội chùa xem một lần.
Sau đó.
Được mấy tên tay chân hung thần ác sát hộ tống, công tử nhà họ Sài đi về phía Đại Diễn tự.
Nhưng mà vừa đi mấy bước.
Hạ nhân gọi Lục Nhi đột nhiên chỉ đám người, hưng phấn hô:
– Thiếu gia, có mỹ nữ, đại mỹ nữ a!
“Ba.”
Sài Cẩu gõ cây quạt vào đầu hắn, nói:
– Nhìn ngươi kìa, chỉ là gái đẹp thôi, có gì mà…
Dát.
Thanh âm im bặt mà dừng.
Bởi vì, khi ánh mắt hắn liếc qua nhìn Yến Sơn Tuyết đứng trước cửa hàng trang sức, ngây ngốc nói.
– Mẹ ơi, cô em này không phải mỹ nữ, mà là tiên nữ!