Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 806
Nói tu luyện quan trọng hơn, nói không tham gia cho đã nhưng khi biết khen thưởng Địa giai chí bảo, Vân Phi Dương lật mặt giống như trở bàn tay.
Không được.
Nhất định phải tham gia.
Vì vinh dự Cuồng Tông mà chiến!
– Tên này thật sự quá vô sỉ.
Cuồng Ngạo Thiên nói thầm.
Đương nhiên.
Hắn sẽ để Vân Phi Dương tham gia, tuyệt sẽ không hủy bỏ tư cách dự thi.
Bất quá.
Cuồng Ngạo Thiên vẫn vô cùng chân thành nói:
– Phi Dương, người dự thi thi đấu thiên tài, giới hạn 50 tuổi trở xuống.
– Dưới 50 tuổi?
Vân Phi Dương nhíu mày.
50 tuổi tại Phàm Giới, đã tính là trung niên, nhưng ở Tiểu Thần Giới thì còn rất trẻ, thực lực khẳng định cũng sẽ càng mạnh mẽ.
– Thi đấu thiên tài mỗi giới, các đại tông môn đều sẽ phái ra thiên tài đứng đầu xuất chiến, bên trong có không ít người 49 tuổi.
Cuồng Ngạo Thiên nói tiếp.
– Nói lần trước đi, thiên tài vô địch cá nhân chiến là một tên cường giả Chân Long kỳ tầng sáu chưa đến ngủ tuần!
– Lợi hại như vậy?
Vân Phi Dương cảnh giác.
Tuy ngạnh kháng hai trọng Chân Long Lực của Tả Tư Âu nhưng cũng không có nghĩa có thể chống lại cường giả Chân Long kỳ.
Nếu quả thật có người có tuổi cảnh giới cao tham gia, lấy thực lực mình bây giờ, rất khó vô địch.
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Một năm tiếp theo, ngươi không thể trì hoãn, tranh thủ đột phá cảnh giới cao hơn.
Vân Phi Dương chân thành đáp:
– Tông Chủ, ta sẽ cố gắng.
– Ừm.
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Ba ngày sau, lên đường tiến về Tuyết Vực đi.
– Sao thế?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Cuồng Ngạo Thiên giải thích:
– Thi đấu thiên tài giới này cử hành ở Băng Tuyết Cung, lộ trình xa xôi, ngươi có thể vừa tu luyện, vừa đi đường.
– Hiểu rõ.
Hấp thu linh thạch có thể đề bạt cảnh giới, nhưng thực chiến vẫn rất trọng yếu.
Về đến chỗ ở, Vân Phi Dương bắt đầu tính toán kế hoạch tu luyện cho một năm tiếp theo.
– Phi Dương đại lục còn có chừng mười vạn linh thạch, nếu ta hấp thu hết thì nhiều nhất cũng chỉ đề bạt hai tầng, để các nàng Chỉ Khê hấp thu đi.
Sau khi tên này đột phá đến Thối Cốt Kỳ, dung lượng Thuần Nguyên Hạch lại khuếch trương lớn hơn rất nhiều, đề bạt một tầng cần linh thạch phi thường khủng bố.
– Chắc lúc đi đường rồi tìm kiếm linh thạch quáng mạch luôn.
Vân Phi Dương nói thầm.
Có Hậu Thổ, hắn quan sát núi đá dễ như trở bàn tay, tìm kiếm mỏ quặng càng dễ hơn.
– Ba ngày quá lâu.
Vân Phi Dương nắm nắm tay nói:
– Trời sáng xuất phát!
Hôm sau.
Vân Phi Dương tìm tới Cuồng Ngạo Thiên, nói ý đồ đến đây, hắn đã chuẩn bị chu toàn, muốn mang theo Thao Thiết rời khỏi Cuồng Nhân Cốc.
Ba vị sư huynh tiễn đưa.
Thấy sư đệ rời đi, Đậu Tất lo lắng nói:
– Tông Chủ, tứ sư đệ và người hầu hắn tiến về Tuyết Vực xa xôi có thể bị nguy hiểm gì hay không?
Cuồng Ngạo Thiên đáp lời:
– Dạng thiên tài như Phi Dương, tương lai nhất định không tầm thường, chỉ có trải qua mưa gió mới có thể trưởng thành.
Đậu Tất trầm mặc.
Sống trong nhà ấm không thể thành công vì chịu không được gió táp mưa sa, chỉ có trải qua khảo nghiệm mới thành tựu cường giả chân chính.
Lam Sấu lên tiếng.
– Tứ sư đệ, một năm sau, chúng ta đợi ngươi tại Băng Tuyết Cung, đợi ngươi uy chấn Tiểu Thần Giới!
Hạng Cô cười nói:
– Lấy tốc độ phát triển của sư đệ, ta rất chờ mong một năm sau, không biết hắn sẽ mạnh đến mức nào!
– Ta đoán tu vi hắn ít nhất cũng đến Thối Cốt Kỳ tầng sáu!
– Thôi đi, quá coi thường tứ sư đệ rồi, làm sao cũng phải Thối Cốt Kỳ tầng chín, đại sư huynh nghĩ sao?
Đậu Tất nói:
– Ta đoán, tứ sư đệ sẽ đột phá đến Luyện Tâm Kỳ.
– Đu….
– Đại sư huynh dự đoán có chút quá khoa trương.
– Không thể đâu, tứ sư đệ từ Tố Thể Kỳ đột phá đến Thối Cốt Kỳ còn cần hơn một năm mà.
Mê Vụ Sơn Lâm.
Vân Phi Dương và Thao Thiết đang đi đường, bọn người Lâm Chỉ Khê đã sớm được thu vào Phi Dương đại lục, hoặc hấp thu linh thạch, hoặc cảm ngộ cảnh giới cao hơn.
Có một phương thế giới quá thuận tiện, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào đều có thể mang người nhà theo.
Thao Thiết dừng lại, khó chịu hỏi:
– Vì sao muốn kéo bản Vương đi Tuyết Vực?
Vân Phi Dương cười nói:
– Bởi vì ngươi là tay chân của ta.
Trong một năm hắn đột phá Thối Cốt Kỳ, Thao Thiết không ngừng ăn linh thạch, thực lực rốt cục cũng khôi phục được một chút xíu, mặc dù không có đạt tới một phần mười, nhưng có thể so với cường giả Hư Không cảnh Chân Long kỳ.
Thu bọn người La Mục vào Phi Dương đại lục, duy chỉ có lưu hắn lại, cũng vì muốn hắn làm bảo tiêu.
“Hừ.”
Thao Thiết cười lạnh nói:
– Một tên cặn bã có tư cách gì để bản Vương…
Vân Phi Dương duỗi ra ba cái ngón tay.
– Làm tay chân của ta, mỗi ngày 30 khỏa linh thạch.
– Đáng giận!
Thao Thiết cả giận quát.
– Bản Vương là người có nguyên tắc, sao lại bị ngươi…
– 40 khỏa.
– Ngươi thật sự cho rằng bản Vương thiếu linh thạch, sẽ không thể…
– 50 khỏa!
– Ngươi…
Thao Thiết cảm giác mình bị nhục nhã, hắn chỉ Vân Phi Dương, đột nhiên vẻ mặt tươi cười, nói:
– Thành giao.
Sau đó.
Thần thú khôi phục thực lực đến Hư Không cảnh lấy mỗi ngày 50 khỏa linh thạch thành thiếp thân bảo tiêu của Vân Phi Dương.
– Không có mệnh lệnh của ta, không được tự tiện xuất thủ, nếu không lấy linh thạch.
– Không thành vấn đề.
– Không có thể tùy ý nuốt loạn đồ vật, nếu không, không có linh thạch.
– Không thành vấn đề.
– Trước mặt người khác nhất định phải cung cung kính kính đối với ta, nếu không, không có linh thạch.
– Ngươi!
Thao Thiết cắn răng thỏa hiệp.
– Có thể.
Vân Phi Dương nói:
– Nếu như biểu hiện tốt, số lượng linh thạch mỗi ngày sẽ đề cao.
Hai mắt Thao Thiết tỏa sáng.
Nói cho đã về Thần thú tôn nghiêm, về nguyên tắc, bây giờ nó ở đâu hết rồi!
Vân Phi Dương mới ra khỏi Mê Vụ Sơn Lâm đã dừng lại, cười nói:
– Yến cô nương, không cần đưa tiễn ta đâu.
“Xoát!”
Yến Sơn Tuyết từ chỗ tối đi ra.
Nàng chắp tay sau lưng đứng trước mặt Vân Phi Dương, cười nói:
– Vân thành chủ, ta không phải tiễn đưa ngươi mà muốn cùng đi với ngươi tới Tuyết Vực.
Nàng đến Cuồng Tông vì hắn.
Bây giờ hắn muốn ra ngoài lịch luyện, tự nhiên cũng phải đi theo.
Vân Phi Dương nói:
– Thực lực cô quá yếu, trên đường đi Tuyết Vực lại rất nguy hiểm, vẫn nên ở lại Cuồng Tông tu luyện đi.
Hắn nói rất uyển chuyển, Thao Thiết còn ác miệng hơn.
– Nữ oa này đi cùng chỉ cản trở…
– Các ngươi…
Yến Sơn Tuyết xấu hổ giận dữ không thôi.
– Tốt tốt!
Nàng cắn răng, lấy ra túi trữ vật đặc thù, lắc lắc nói:
– Mang ta đi, ta trả 5000 linh thạch!
Con mắt Thao Thiết tỏa sáng.
Vân Phi Dương nhanh hơn một bước nhận lấy linh thạch, cười nói:
– Sư muội, đi đi, sư huynh dẫn muội đi Tuyết Vực nhìn cảnh tuyết.
Con bà nó, Chiến Thần tôn nghiêm đâu!!
– Vân Phi Dương!
Trên đường, Thao Thiết nói:
– 5000 linh thạch này phân bản Vương một nửa.
– Không được.
Vân Phi Dương nói:
– Nàng là sư muội ta, đâu phải sư muội của ngươi.
– Đáng giận!
Thao Thiết nói:
– Ngươi không thể nuốt hết, như vậy đi, ta chỉ cần hai ngàn khỏa.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi nghĩ thật đẹp.
Thao Thiết lần nữa nhượng bộ.
– 1000 khỏa!
Vân Phi Dương hơi cân nhắc, giao cho hắn một cái túi đựng đồ, nói:
– Đừng nói ta bạc đãi ngươi, những linh thạch này ngươi cầm đi đi.
Thao Thiết vui vẻ.
Nhưng khi hắn tiếp nhận rồi kiểm kê xông thì lại sụp đổ quát:
– Con vợ ngươi, chỉ có 100 khỏa!