Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 796
Dựa vào linh thạch sung túc, Vân Phi Dương thuận lợi đột phá đến Tố Thể Kỳ tầng chín.
Đương nhiên.
Nửa năm qua, hắn hấp thu hơn mười vạn linh thạch, nếu để ngoại nhân biết, khẳng định sẽ hâm mộ đến chết.
– Bước vào Thối Cốt Kỳ, chỉ có thể dựa vào tự thân lĩnh ngộ võ đạo.
Cảnh giới kẹt lại tầng chín, hấp thu linh thạch đã không còn tác dụng, cho nên Vân Phi Dương thu bọn người La Mục vào Phi Dương đại lục.
– Má ơi, ta có phải đang nằm mơ hay không?
Nhìn thấy linh thạch chồng chất như núi, bọn người La Mục trợn mắt hốc mồm.
Vân Phi Dương cười nói:
– Những linh thạch này, các ngươi chậm rãi hấp thu.
La Mục giơ ngón tay cái.
– Trượng nghĩa!
– Còn chờ cái gì nữa.
Vân Lịch xoa xoa tay, hai mắt sáng lên nói:
– Mấy đứa, bắt đầu hấp thu nào!
Kết quả là.
Bọn người La Mục phóng tới đống linh thạch, tìm được vị trí, mỗi người ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu điên cuồng hấp thu.
Pháp Tể và bọn người Phong Thiếu Ngôn bước vào Vũ Thần cấp cũng không khách khí đi tới.
– Mẹ ơi.
Mộ Dung Chiến một bên hấp thu, một bên hưng phấn nói:
– Quyết định lúc trước của ta sáng suốt quá!
Linh thạch nhiều như thế, hắn ở Linh Tiêu Phái nằm mơ cũng không nghĩ tới!
Quả nhiên.
Theo Vân Phi Dương mới có tiền đồ.
Hơn 400 ngàn linh thạch tuyệt đối dư sức có thừa khi cung cấp cho những thần hồn giác tỉnh giả hấp thu.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương sẽ không quên các nàng Lâm Chỉ Khê, đặc biệt an bài đình viện u nhã dùng để hấp thu linh thạch.
“Oa!”
Nhìn lấy sân rộng chất đầy linh thạch, Lương Âm há to mồm.
– Huynh trộm ở đâu nhiều vậy?!
Vân Phi Dương cạn lời.
– Ta quang minh chính đại đào ra đó.
– Có quỷ mới tin.
Lương Âm bĩu môi, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu nghiêm túc hấp thu.
Vân Phi Dương rời đi.
Hắn đi vào đình viện Lâm Chỉ Khê, vừa đi vào đã thấy nữ nhân kia không có hấp thu linh thạch mà đang ngồi trong thạch đình, yên tĩnh tự hỏi cái gì đó.
– Đang suy nghĩ gì thế?
Vân Phi Dương đi tới, theo thói quen nắm tay nhỏ của nàng, hai người xem như lão phu lão thê chỉ kém cái hôn lễ, chiếm tiện nghi là việc thiên kinh địa nghĩa.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Những linh thạch này, huynh vì cái gì mà không giữ lấy cho mình?
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta hiện tại đã đến Tố Thể Kỳ tầng chín, không thể hấp thu nữa.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Ta nói đợi huynh đột phá đến Thối Cốt Kỳ cơ.
– Cái này à.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta không có cân nhắc qua.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Thuần Nguyên Hạch trong cơ thể huynh cường đại hơn người khác nhiều, cảnh giới càng cao, cần linh thạch càng nhiều, chúng ta cầm lấy hấp thu sẽ liên lụy tốc độ đề bạt cảnh giới của huynh.
– Không sao.
Vân Phi Dương đáp:
– Cái đồ chơi Linh thạch này cũng giống như tiền, không có thì kiếm.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:
– Phi Dương, nơi này là Tiểu Thần Giới, chỉ khi nào huynh càng mạnh, chúng ta mới có thể đặt gốc rễ.
– Cho nên.
Nàng chân thành nói:
– Những linh thạch này vẫn ưu tiên để huynh hấp thu đi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Hình như ta lần đầu tiên nghe muội gọi Phi Dương nghe?
Lâm Chỉ Khê lườm hắn một cái, nói:
– Ta đang nói chính sự với huynh.
Nói xong, nàng hối hận.
Bởi vì nói chuyện chính sự, tên này sẽ rất không đứng đắn.
Quả nhiên như vậy.
Vân Phi Dương ôm nàng vào lòng, cười nói:
– Chính sự thì đi vào phòng nói.
Lâm Chỉ Khê vội tránh ra, trách cứ nói:
– Oanh Oanh còn đang chờ huynh đấy.
“Ách?”
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Sau khi nàng trở về đã nói chuyện Diệp Khai và Hoa Lạc cho ta biết.
– Nha đầu này…
Vân Phi Dương lắc lắc đầu.
– Ở trước mặt muội không giấu được bất kỳ bí mật gì.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Oanh Oanh vì huynh, cả ngày nghĩ đến việc trộm mộ, huynh không chuẩn bị cho nàng danh phận à?
Vân Phi Dương kinh ngạc.
Rất khó tưởng tượng được, cô nàng trước mặt sẽ nói ra lời như thế.
Lâm Chỉ Khê nói tiếp:
– Huynh và Oanh Oanh, ta không có tư cách trói buộc.
Nàng biết, Mục Oanh phi thường trọng yếu trong lòng Vân Phi Dương.
Mình.
Không có tư cách ngăn cản.
Nữ nhân thông minh, biết lúc nào buông, lúc nào quản chế.
Tỉ như Yến Sơn Tuyết, Lâm Chỉ Khê tuyệt không đồng ý.
Nàng hi vọng ngăn chặn tâm địa gian xảo của Vân Phi Dương, không muốn hắn phân tâm vì nhiều nữ nhân, mà phải đặt tâm tư vào võ đạo.
– Chỉ Khê.
Vân Phi Dương cảm động nói:
– Muội quá hiểu lòng người.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Đừng nói nhảm, nhanh đi tìm Oanh Oanh đi, trong khoảng thời gian này, nàng một mực chờ huynh đó, sợ bi kịch Diệp Khai và Hoa Lạc sẽ phát sinh trên người mình.
– Không có khả năng.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Ta và các nàng sẽ không có bi kịch, dù ông trời muốn chia rẽ chúng ta, ta cũng sẽ chém Thiên!
Câu nói sau cùng vô cùng bá khí.
Tâm thần Lâm Chỉ Khê chấn động.
Nàng biết tên này không phải đang nói chuyện cười. Nếu quả thật có loại việc này phát sinh, hắn tuyệt đối sẽ diệt cả Trời.
Đình viện Mục Oanh, Vân Phi Dương đi tới, khi hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra thì thấy cô bé kia đang hấp thu linh thạch.
– Vân đại ca.
Mục Oanh mở mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nói:
– Huynh… sao huynh tới đây?
Tiểu ny tử đang giả bộ hồ đồ.
Nàng biết Vân Phi Dương tìm đến mình có mục đích gì. Tuy chuẩn bị sẵn sàng nhưng lúc chân chính đối mặt, vẫn rất khiếp đảm.
– Không được sao?
Vân Phi Dương đi tới, ngồi lên giường.
Mục Oanh tựa như con thỏ bị chấn kinh, vội vàng chuyển người qua một bên, cúi đầu, nói:
– Có thể… Có thể.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nâng tay kéo nữ hài thẹn thùng này vào lòng.
Mục Oanh mặt đỏ, trong lòng sợ hãi cùng cực.
Cảm giác được người ngọc trong ngực run rẩy, Vân Phi Dương cười nói:
– Đừng sợ, ta cũng không ăn thịt muội.
Mục Oanh nắm chặt góc áo, thấp giọng nói:
– Ta nghe Lâm tỷ tỷ nói, đầu tiên của nữ nhân sẽ rất đau.
Vân Phi Dương im lặng.
Hai nữ nhân này quả thật là hảo tỷ muội không chuyện gì không nói.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương đè Mục Oanh ngã trên giường, đưa miệng đến lỗ tai nàng thấp giọng nói:
– Không có việc gì, ta sẽ rất ôn nhu.
Nói rồi.
Bá đạo hôn xuống, cùng lúc đó, gian phòng dâng lên lưu quang của trận pháp, sau cùng triệt để ngăn cách với ngoại giới.
“Ngô…”
Mục Oanh nhất thời lâm vào bị động.
Có lẽ do quá sợ hãi, hai tay nàng khẩn trương nắm lấy cánh tay Vân Phi Dương, móng tay đâm vào trong thịt.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Đây mới là trò vui khởi động, nếu như súng thật đạn thật lên nòng, tay mình chắc bị nàng kéo một lớp da quá.
Không được.
Vân Phi Dương ngửa người nói:
– Oanh Oanh, chớ khẩn trương, buông lỏng tâm tình!
Mục Oanh cũng ý thức được mình ra sức quá lớn, vội vàng buông tay, tự trách.
– Vân đại ca, thật xin lỗi, muội…quá khẩn trương.
Vân Phi Dương đáp:
– Không có việc gì.
Nói rồi hôn tiếp.
Nhưng còn chưa chạm đến môi nàng, Mục Oanh đã hung ác bắt lấy cánh tay hắn.
“Tê!”
Vân Đại Tiện Thần đau hít một hơi lãnh khí.
“Xoát!”
Hắn chế trụ hai tay Mục Oanh, cúi đầu hôn.
Như thế thì an toàn.
Gian phòng tràn đầy mập mờ.
Mà dưới thế công bá đạo của Vân Phi Dương, gương mặt Mục Oanh ửng đỏ, hô hấp dồn dập, trong đôi mắt đẹp bộc lộ ra vẻ mê ly.
– Vân… Vân đại ca, muội… muội rất sợ…
– Đừng sợ, không có việc gì.
Vân Phi Dương chậm rãi để nàng thích ứng, sau đó mới thúc ngựa giơ roi lên chiến trường.
Cây roi vung lên, con ngựa hành động.
Hai tay Mục Oanh dán trên lưng hắn, chắc vì quá đau mà dùng lực cào lên, cào ra mười chỉ ấn đỏ tươi.
“Tê!”
Vân Phi Dương nhe răng toét miệng nói:
– Oanh Oanh, muội nhẹ chút, lưng ta sắp đổ máu rồi!
– Vân đại ca! Đau! Đau!
– Chịu đựng!
“Tê!”
Lưng Vân Đại Tiện Thần rất nhanh đã bị Mục Oanh cào nát.