Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 794
Mười hai thời thần làm một ngày.
Yến Sơn Tuyết tu luyện mười một canh giờ mới miễn cưỡng vận chuyển Cuồng Kinh, ngưng tụ ra Cuồng Khí nhàn nhạt.
– Thế nào!
Sau khi vận chuyển thành công, cô nàng ngạo nghễ nói.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Tuy vận chuyển thành công, nhưng tốc độ như thế thì về sau có thể tu luyện cũng trưởng thành cực chậm.
– Cô thật muốn gia nhập Cuồng Tông?
– Đúng vậy.
Yến Sơn Tuyết nói:
– Nếu như không muốn đến Cuồng Tông, ta sẽ không ngoài ý đi ngang qua nơi này, rồi sẽ không ngoài ý cứu được ngươi.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương đứng lên, nói:
– Theo ta đi Cuồng Nhân Cốc.
Yến Sơn Tuyết đứng lên, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp, mỹ lệ không nói nên lời làm rung động lòng người.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Nhiều mỹ nữ tại Cuồng Tông để dưỡng mắt sau khi tu luyện cũng không tệ.
Hai người rời khỏi sơn động đi về hướng Cuồng Nhân Cốc, đường rất dài, mà đa số là hoang sơn dã lĩnh, khó tránh khỏi gặp được hung thú cường đại.
Đổi lại trước kia, Vân Phi Dương tuyệt đối một đường đi, một đường giết, thuận tiện kiếm chút tinh hạch.
Bây giờ chỉ có năm thành công lực, vì lý do an toàn, vẫn lựa chọn tránh thoát được thì tránh.
Tránh không khỏi thì chỉ có thể động thủ.
Nhưng động thủ là Yến Sơn Tuyết.
Khoan hãy nói.
Nữ nhân này mấy năm không gặp, thực lực tăng nhanh, bây giờ đã đạt đến Tố Thể Kỳ tầng ba, giải quyết Linh thú cấp ba không thành vấn đề.
“Oanh!”
Một đầu Linh thú cao lớn như núi sụp đổ, Yến Sơn Tuyết thu hồi ngọc chưởng, quay sang hỏi:
– Thế nào?
– Lợi hại.
Vân Phi Dương khen.
Yến Sơn Tuyết cười nói:
– Ta biết, ta chút thực lực ấy còn kém xa ngươi.
– Không không.
Vân Phi Dương nói:
– Phải kém đến rất xa, ta vào trạng thái toàn thịnh, một ngón tay đã có thể đánh bại cô.
Câu nói này để Yến Sơn Tuyết rất tức giận.
“Rống!”
Đột nhiên, giữa rừng núi vang lên tiếng rống đinh tai nhức óc, một đầu Linh thú cấp sáu giống như sư giống như hổ gào thét mà đến.
– Không tốt!
Yến Sơn Tuyết nói:
– Chúng ta chạy mau.
Nói rồi, đưa tay ôm lấy Vân Phi Dương, thi triển bộ pháp linh hoạt nhẹ nhàng thoát đi.
Biểu hiện Vân Phi Dương trên mặt rất đặc sắc.
Mẹ trứng.
Đời này chỉ có ôm nữ nhân chạy, còn chưa từng bị nữ nhân ôm chạy bao giờ đây.
Vân Đại Tiện Thần rất có tự tôn, quyết không cho phép mình bị động, được bảo hộ như thế trước mặt nữ nhân.
Nhưng tiếp cận Yến Sơn Tuyết khoảng cách gần, ngửi được mùi thơm cơ thể khiến người ta say mê, rồi bả vai hắn vô ý chạm đến địa phương mềm mại nào đó.
– Tự tôn là thứ đồ chơi gì, có thể lấy ra ăn được à?
Hắn giả vờ như bị xóc nảy để tới gần hai ngọn núi kia thêm một chút xíu.
Quả nhiên.
Vẫn rất vô sỉ.
Nói đi thì cũng nói lại.
Tiện nghi đưa tới cửa, nếu không chiếm đâu còn là nam nhân!
Yến Sơn Tuyết ôm Vân Phi Dương xuyên qua giữa sơn lâm, như thế làm kinh động thêm càng nhiều Linh thú.
Cuối cùng.
Hai người bị ngăn trước một vách đá, bốn đầu Linh thú cấp sáu đang dùng ánh mắt âm sâm, từng bước tới gần họ.
Yến Sơn Tuyết nói:
– Chúng ta gặp nguy hiểm.
Vân Phi Dương trợn mắt một cái.
Đại tỷ.
Cô trắng trợn bạo phát tu vi chạy loạn trong núi rừng, không bị Linh thú bao vây mới lạ đó.
– Ta ngăn chặn chúng nó, ngươi chạy trước đi.
Yến Sơn Tuyết buông hắn ra.
Vân Phi Dương nói:
– Trượng nghĩa thế à?
Yến Sơn Tuyết phất phất tóc xanh, nở nụ cười xinh đẹp nói:
– Ai bảo chúng ta là đồng môn.
– Ô kê.
Vân Phi Dương nói:
– Sư muội, cô ráng giữ vững nhé, ta chuồn trước!
“Xoát!”
Một trận gió thổi qua, tên này biến mất, vứt bỏ người ta một mình đối mặt với bốn đầu hung thú cấp sáu.
Yến Sơn Tuyết sụp đổ.
Gia hỏa đáng giận, nói té thì té a!
Thôi thôi.
Nàng lắc đầu, thầm nghĩ:
– Không có tên này liên lụy, ta còn cơ hội chạy trốn.
“Rống!”
Một đầu Linh thú cấp sáu xông lên trước, vung vẩy chân trước mang theo lực lượng mấy trăm trọng.
Yến Sơn Tuyết giẫm lên thân pháp huyền diệu né tránh, mượn khe hở chuẩn bị phá vây.
Nhưng.
Ba con Linh thú khác như ý thức được ý định của nhân loại trước mặt, lúc này xông lên giơ chưởng đập tới, phủ kín vị trí có thể chạy trốn.
– Không tốt.
Yến Sơn Tuyết biến sắc.
Nàng lúc này lui nhanh về phía sau, tuy né được công kích nhưng cũng lộ ra vẻ cực kỳ chật vật.
“Vù vù!”
Bốn đầu Linh thú lần nữa tới gần.
Trong đôi mắt đẹp của Yến Sơn Tuyết hiện ra một tia đắng chát, bởi vì mình bị vây càng gần, muốn phá vây, rất khó khăn.
– Đáng giận.
Nàng nắm đôi bàn tay trắng như phấn, nói:
– Đều do tên kia, không phải vậy, ta thế nào lại rơi vào hiểm cảnh như thế đây.
“Rống!”
Nhưng vào lúc này, bốn đầu Linh thú giận dữ hét lên, cuồng bạo lực lượng chen chúc mà đến.
Yến Sơn Tuyết gian nan tránh đi đòn tấn công của con Linh thú thứ nhất nhưng bất hạnh bị con Linh thú thứ hai đánh trúng.
“Đạp đạp!”
Nàng lùi gấp mấy bước, ngừng trước vách thạch bích, tóc tai tán loạn, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Hô!”
Bốn đầu Linh thú lần nữa xông lại. Lần này, Yến Sơn Tuyết không đường còn trốn, chỉ có thể chính diện nghênh đón.
Xong.
Nàng đắng chát không thôi.
Tại sao mình muốn tới đây, làm đại tiểu thư ở Yến gia không tốt sao, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại cứu hắn, còn muốn cậy mạnh.
Ngay tại thời điểm Yến Sơn Tuyết tự trách.
Thời khắc bốn đầu Linh thú gào thét mà đến, một thân ảnh xuất hiện trước mặt nàng, song quyền bỗng nhiên vung ra.
“Bành bành!”
Hai Linh thú cấp sáu bị oanh bay ra rất xa, bóng người kia bước ra một bước, lần nữa đánh bay hai con Linh thú khác ra ngoài.
Yến Sơn Tuyết ngốc trệ.
Bởi vì người đưa lưng về phía mình chính là Vân Phi Dương, hắn chầm chậm thu quyền, cười hỏi:
– Sư muội, cô không sao chứ?
Yến Sơn Tuyết kinh ngạc nói:
– Ngươi…ngươi không phải bị thương à?
– Đúng thế.
Vân Phi Dương nói:
– Ta bị thương nhưng đối phó với hung thú cấp sáu, vẫn dễ như trở bàn tay.
Hắn nắm giữ hai ngàn trọng thuần nguyên lực, dù chỉ có năm thành công lực, cũng đủ để giải quyết hết Linh thú cấp sáu.
Yến Sơn Tuyết thấp giọng nói:
– Bị thương mà còn lợi hại như vậy, thật yêu nghiệt.
“Rống!”
Nơi xa truyền đến tiếng nộ hống, một đầu Linh thú cấp chín nghe được động tĩnh chạy đến.
Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ không cách nào chống lại cấp bậc này, hắn đi đến trước người Yến Sơn Tuyết, ôm lấy nàng, nói:
– Vẫn nên để ta bảo vệ cô đi.
“Xoát!”
Hai người biến mất tại chỗ.
Tốc độ Vân Phi Dương rất nhanh chạy giữa sơn lâm khiến cho tóc xanh Yến Sơn Tuyết bay múa.
Nàng áp sát vào lồng ngực tráng kiện của Vân Phi Dương, đột nhiên có một loại cảm giác an toàn đặc biệt.
Cảm nhận được nhiệt độ và tiếng tim đập, khuôn mặt nhỏ không khống chế được đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập.
Mị lực nữ nhân ở chỗ mỹ lệ, mị lực nam nhân ở chỗ mang đến cảm giác an toàn cho nữ nhân.
Không hề nghi ngờ, lồng ngực Vân Đại Tiện Thần có thể cho bất kỳ nữ nhân nào đều cảm giác được an toàn cả.
Nhưng.
Vào lúc này, Yến Sơn Tuyết cảm giác được, lúc tên này nhấc mình lên, hai tay mò tới mông mình.
Nàng vô ý thức nhấc tay đập tới.
“Ba!”
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên dập dờn giữa rừng núi.
Trên mặt Vân Phi Dương hiện ra chưởng ấn đỏ tươi, một bên chạy, một bên sụp đổ nói:
– Cô đánh ta làm gì!
Yến Sơn Tuyết tức giận nói:
– Ngươi mò cái gì thế!
– Xin nhờ!
Vân Phi Dương nói:
– Ta sợ cô bị tuột xuống, nên nâng lên, trong lúc vô tình đụng phải thôi!
– Thật sao?
Yến Sơn Tuyết nghi ngờ.
Thật sao?
Không phải là cái chắc?
Vấn đề này chỉ có Vân Phi Dương rõ ràng, đương nhiên, thằng nào cũng sẽ rất rõ.