Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 793
Mỹ mạo Yến Sơn Tuyết không kém gì Lâm Chỉ Khê, khi cười một tiếng thật khiến thần hồn người ta điên đảo.
Vân Phi Dương không khống chế được mà si ngốc nhìn.
Nói thật.
Nếu như đổi lại trước kia, hắn sẽ vô sỉ nói:
– Cô nương, làm nữ nhân của ta đi.
Bất quá.
Sau khi bước vào Tiểu Thần Giới sau.
Vân Phi Dương thu liễm rất nhiều, bởi vì tăng cao tu vi để mình mạnh lên rõ ràng quan trọng hơn so với việc tán gái.
Nhìn hắn ngốc trệ, Yến Sơn Tuyết cười hỏi:
– Vân thành chủ, ta đẹp không?
– Đẹp.
Vân Phi Dương không phủ nhận.
Yến Sơn Tuyết theo sát đi tới, nháy mắt, nói:
– So với vị hôn thê Lâm Chỉ Khê của ngươi thì thế nào?
Vân Phi Dương nói:
– Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, khí chất khác nhau, đều là mỹ nhân thế gian khó gặp.
Yến Sơn Tuyết nói:
– Vân thành chủ thật biết nói chuyện, khó trách để nhiều nữ nhân yêu thích.
Vân Phi Dương cười hỏi.
– Bao quát Yến cô nương?
Yến Sơn Tuyết lườm hắn một cái, phủ nhận:
– Ta chỉ có một chút hiếu kỳ đối với ngươi thôi.
– Cho nên mới ở Thiết Cốt Thành lâu như vậy, rồi nghĩ hết biện pháp tới gần ta?
Vân Phi Dương nói.
Hắn không phải người ngu.
Thời điểm còn ở Phàm Giới, nữ nhân này ở lại Thiết Cốt Thành, rõ ràng muốn dựa vào sắc đẹp để tới gần chính mình.
Yến Sơn Tuyết âm u nói:
– Ngươi chỉ sợ không biết, ta vốn tính đi Linh Tiêu Phái, kết quả mới vừa vào đã hay tin ngươi bị Cuồng Tông chủ mang đi.
– Còn có việc này?
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói:
– Ai, do ta quá đẹp trai để Yến cô nương nhớ mãi không quên.
Yến Sơn Tuyết im lặng.
Tên này thật sự rất tự luyến.
– Yến cô nương.
Vân Phi Dương nói:
– Ta trịnh trọng cảnh cáo cô, tốt nhất đừng tới gần ta.
Yến Sơn Tuyết nghi hoặc:
– Vì cái gì?
Vân Phi Dương ngẩng đầu lên, chân thành nói:
– Ta sợ, cô sẽ yêu ta.
Nhìn thấy tên này nói chững chạc đàng hoàng không biết xấu hổ, Yến Sơn Tuyết thật có xúc động đánh hắn nhưng lại áp xuống, nói:
– Liệu thương cho tốt đi.
Bị ngàn trọng Chân Long lực tác động đến, thương tổn của Vân Phi Dương cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng.
Thuốc chữa thương giá ngàn linh thạch quả nhiên cường hãn, chỉ mới qua một ngày, thương thế đã khôi phục ba phần.
“Chậc chậc.”
Yến Sơn Tuyết nói:
– Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chết đấy, không nghĩ tới mệnh cứng như vậy.
Thời điểm cứu Vân Phi Dương, khí tức hắn cực kỳ yếu, phảng phất như vẫn lạc bất cứ lúc nào, không ngờ có thể tự mình tỉnh lại.
May mà có Nghịch Thiên Quyết thủy chung vận chuyển trong thời điểm Vân Phi Dương hôn mê, nếu không, coi như có mười cái mạng cũng đã trở thành thi thể.
Đương nhiên.
Từng chữ trong mỗi câu nói của nữ nhân trong mộng như có năng lực gột rửa linh hồn, cũng là nguyên nhân khiến Vân Phi Dương thức tỉnh.
– Mẫu thân của ta nhất định rất cường đại!
Vân Phi Dương nói thầm.
Nữ nhân mạnh như vậy, chỉ đếm được trên đầu ngón tay ở Thần Giới, sẽ là ai đây?
Vân Phi Dương một bên vận chuyển Nghịch Thiên Quyết liệu thương, một bên suy nghĩ đến những đại năng nữ tính ở Thần Giới.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới, có một nữ nhân lâu dài ở Vân Hải Chi Điên.
Nàng là Thần Mẫu!
Nghĩ tới đây.
Vân Phi Dương ngây người.
Nếu như Thần Mẫu là mẫu thân mình, như vậy, phụ thân há không phải Đế Quân Thiên?
Ngọa tào.
Đùa hơi lớn rồi đó!
– Không có khả năng!
Vân Phi Dương phủ nhận:
– Mẫu thân của ta, tuyệt không phải là Thần Mẫu!
Hắn không phải khó tiếp nhận Đế Quân Thiên là cha mình, mà vô pháp tiếp nhận Thần Mẫu đã vẫn lạc.
– Nàng khẳng định còn sống!
Vân Phi Dương nắm chặt quyền đầu.
Nhưng.
Nghĩ đến Vân Hải Chi Điên, nghĩ đến bên trong thanh âm ẩn chứa lực lượng kích sâu vào trong tâm linh, Vân Phi Dương mặc dù trốn tránh cũng không thể phủ nhận.
Có lẽ Thần Mẫu chính là mẫu thân của mình!
“A a!”
Vân Phi Dương ôm đầu, lớn tiếng kêu to, bên trong âm thanh có bi thương, có thống khổ.
– Hắn làm sao thế?
Yến Sơn Tuyết ngồi bên cạnh bị giật mình.
Trong vũ trụ mênh mông.
Một tử bào lão giả đứng trong hư không, quanh thân bao phủ khí tức cường đại.
– Thái Vũ.
Trong hư không truyền đến thanh âm ôn nhu.
– Hài tử của ta có khỏe không?
Tử bào lão giả chầm chậm mở mắt, cười đáp:
– Tiểu tử kia rất tốt, hắn đang lịch luyện ở Tiểu Thần Giới.
Thanh âm ôn nhu nói:
– Làm phiền ngươi.
Tử bào lão giả trả lời:
– Ta và tiểu tử kia có duyên phận, thu hắn làm đồ đệ, không phải vì phu phụ các ngươi.
Thanh âm ôn nhu không vang lên nữa, giống như đã rời đi.
Tử bào lão giả lắc đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía hư không, phảng phất như xuyên thấu hết thảy thế gian, cuối cùng khóa chặt trên thân một nam một nữ đứng trên đầu Cự Long.
– Ừm?
Nam tử hình như có cảm thấy, cung kính hô:
– Nhạc Phụ!
Nữ tử còn cười nói:
– Cha, người đang trộm nhìn cái gì thế?
“Khụ khụ.”
Tử bào lão giả truyền âm đến:
– Đừng nhàn nhã như vậy, các ngươi nhanh đi đến Chân Vũ Thần Vực.
Nữ tử bĩu môi.
Nam tử thì điều khiển Cửu Long tăng tốc tiến về Chân Vũ Thần Vực.
Máu trong cơ thể hắn sôi trào, thầm nghĩ:
– Vị diện cao cấp hơn này chắc có cường giả đáng để mình đánh đã tay một!
Vân Phi Dương không suy nghĩ thêm việc mẫu thân mình có phải Thần Mẫu hay không nữa, dù phải hay không thì mình cũng tìm không thấy.
Trước mắt vẫn nên nhanh chóng liệu thương, nhanh chóng đề bạt cảnh giới đi tìm sư tôn Tôn Hữu Ưng báo thù!
Ba ngày sau.
Thương thế hắn khôi phục được năm thành, tính toán trở về Cuồng Nhân Cốc.
– Yến cô nương.
Trước khi đi, Vân Phi Dương lấy ra 5000 khỏa linh thạch nói:
– Đây là 5000 khỏa linh thạch.
Gia hỏa mới vào Tiểu Thần Giới hơn hai năm đã xuất ra được 5000 khỏa linh thạch để Yến Sơn Tuyết kinh ngạc.
Nàng cười nói:
– Ta đã nói qua, ta chỉ nói đùa, viên đan dược kia cho ngươi.
– Cô cứu ta là đại ân đại đức, ta nhất định phải trả.
Vân Phi Dương cứng rắn muốn đưa linh thạch cho nàng.
Yến Sơn Tuyết cũng không cần, cuối cùng nói:
– Như vậy đi, mang ta đi Cuồng Tông, coi như báo đáp ân cứu mạng.
– Đi Cuồng Tông?
Vân Phi Dương ngạc nhiên hỏi:
– Làm gì?
Yến Sơn Tuyết chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói:
– Đương nhiên là trở thành đệ tử Cuồng Tông.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Hắn lắc lắc đầu nói:
– Cuồng Tông có thể nhưng cô phải lĩnh ngộ được Cuồng Kinh đã.
Yến Sơn Tuyết tự nhiên nghe nói qua quy củ Cuồng Tông, nàng nói:
– Không có vấn đề, nói khẩu quyết Cuồng Kinh cho ta biết, ta tu luyện thử một chút.
Vân Phi Dương không do dự, lúc này nói khẩu quyết Cuồng Kinh vả phương thức vận chuyển cho nàng nghe.
Cuồng Kinh là tâm pháp của Cuồng Tông, ai cũng có thể học, không có hạn chế không truyền ra ngoài.
Nhưng cho dù có khẩu quyết, tính cách không thuận cũng học không được.
Yến Sơn Tuyết dựa theo khẩu quyết vận chuyển, dùng nửa ngày thời gian cũng chưa lĩnh ngộ ra Cuồng Khí.
“Ai.”
Vân Phi Dương nói:
– Yến cô nương, xem ra cô và Cuồng Tông ta vô duyên.
Yêu cầu thấp nhất khi trở thành thành viên Cuồng Tông là tại trong một ngày vận chuyển thành công Cuồng Kinh, nếu không thì không thể.
– Chớ xem thường ta!
Yến Sơn Tuyết cắn răng tiếp tục tu luyện, trên gương mặt xinh đẹp bộc lộ ra một cỗ khí chất không chịu thua.
Vân Phi Dương mặc kệ nàng, đi ra ngoài sơn động, bắt mấy con thỏ, lột lông và nội tạng, thuần thục nướng.