Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 792
Từ trên không nhìn xuống có thể nhìn thấy một vết đao lan đến vài dặm, điểm cuối bày ra một hố sâu hình quạt.
Một đao của Đạo Mạo Nhiên có uy thế vắt ngang sông lớn, cũng không thẹn với tu vi Hóa Thần đại viên mãn!
“Xoát!”
Hắn thu đao, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.
Tuy không biết tiểu tử kia làm sao che đậy khí tức Đại Mạc Đao, nhưng không quan trọng.
Một đao của mình, hết thảy trong mười dặm trước mặt đều hóa thành hư vô, khẳng định kẻ này chạy không thoát, hẳn phải chết không nghi ngờ!
– Đồ nhi.
Đạo Mạo Nhiên nói:
– Vi sư đã giúp ngươi báo thù, hi vọng ngươi có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.
Chỉ là.
Đại Mạc Đao do hắn chế tạo cũng bởi vậy mất tích, thực có chút đáng tiếc.
Đạo Mạo Nhiên lắc đầu, quay người rời đi, rất có phong phạm của một cường giả.
Sau khi hắn rời đi không bao lâu.
Ở ngay mép hố sâu do Đao khí tạo ra, bùn đất run run, Vân Phi Dương chật vật leo ra từ bên trong.
“Oa!”
Hắn phun ra một ngụm máu, suy yếu ngã trên mặt đất, nói:
– Mẹ kiếp, xém chút chết!
Thời điểm Đạo Mạo Nhiên ngưng tụ một đao, Vân Phi Dương rốt cục ý thức được có thể do Đại Mạc Đao bại lộ vị trí.
Hắn lúc này không do dự thu nó vào Phi Dương đại lục, cùng lúc đó, xuất sử ra sức ßú❤ sữa mẹ tới giờ chạy qua một bên.
Tại trong khoảng thời gian ngắn, Vân Phi Dương đã làm ra phản ứng cực hạn, nhưng vẫn hơi chậm khi đối mặt với Hóa Thần đại viên mãn.
Tuy tránh được khu vực trung tâm do đao khí oanh tạc nhưng cũng bị dư uy động đến, bạo bay trăm trượng, bị bùn đất vùi lấp.
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp khoác lên người không còn ánh sáng, mất đi tất cả năng lực phòng ngự.
Kinh mạch và ngũ tạng lục phủ bị hao tổn nghiêm trọng, linh hồn cũng bị trọng thương.
Nói thật.
Có thể sống sót dưới một đao mạnh như vậy đã là kỳ tích.
– Mẹ.
Hai tay Vân Phi Dương suy yếu nắm chặt bùn đất, trong lòng phẫn nộ nói:
– Lão thất phu, chờ đó cho ta!
Hắn nhớ kỹ tướng mạo Đạo Mạo Nhiên, về sau khẳng định phải báo thù.
Bất quá.
Bây giờ còn có một vấn đề càng nghiêm trọng hơn phải đối mặt, hắn làm sao bây giờ?
Vân Phi Dương trọng thương bất lực đứng lên, linh hồn suy yếu không thể câu thông Phi Dương đại lục.
Chẳng lẽ một mực nằm ở chỗ này? Vạn nhất có hung thú tới, há không thành thức ăn trong miệng chúng?
Hắn không có thời gian cân nhắc, bởi vì thương thế quá nặng, một cỗ cảm giác mệt mỏi xông lên đầu, sau cùng bất tỉnh.
Vân Đại Tiện Thần đi vào Tiểu Thần Giới hơn hai năm cuối cùng quang vinh bị thương, quang vinh hôn mê.
Mà sau khi hắn hôn mê không lâu.
Một bóng người xinh đẹp xuất hiện, ngừng bên cạnh hắn, nỉ non:
– Không nghĩ tới có thể gặp được ngươi ở chỗ này.
Ngực Vân Phi Dương truyền đến thống khổ tê tâm liệt phế, tiếp theo chậm rãi từ trong hôn mê tỉnh lại.
Sau khi mở mắt, trong tầm mắt hắn xuất hiện một nữ nhân, nàng đang cười với mình, cười rất ôn nhu.
Tâm thần Vân Phi Dương chấn động.
Thời khắc đó.
Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác kỳ quái chưa bao giờ có.
Nàng là ai?
Chưa từng thấy nhưng lại quen thuộc như vậy?!
Đột nhiên, Vâ Phi Dương tựa như bị nữ tử ôm lên, đột nhiên cảnh tượng trước mắt hắn như ảnh như ảo, sau đó là từng đám mây hùng vĩ xuất hiện.
“Đám mây vô biên vô hạn, sóng lên gió cuốn, theo gió mà bay…”
Nữ tử nhẹ nhàng nỉ non, thanh âm trong trẻo đi vào sâu trong tâm linh có tác dụng để người ta bình tâm tĩnh thần.
Thống khổ của Vân Phi Dương dần biến mất.
– Nữ nhân này thật lợi hại, chỉ một câu hát đã để cho ta có cảm giác tắm rửa trong sự vui sướng!
Nàng đến cùng là thần thánh phương nào?
Vân Phi Dương không hiểu.
Nhưng vào lúc này, nữ tử nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hiền lành nói:
– Hài tử của ta, từ hôm nay trở đi, gọi con là Vân Phi Dương đi.
Hài tử của ta?
Từ hôm nay trở đi, gọi ta là Vân Phi Dương?
Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi phát ra âm thanh lại tiếng khóc của trẻ sơ sinh!
“Ông!”
Vân Phi Dương như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Ta là trẻ sơ sinh?
Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ, nữ nhân này…
“A!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương thống khổ hét thảm, tiếp theo từ trong hôn mê tỉnh táo lại, nhìn thấy vách núi xám đen mới hiểu nguyên lai vừa rồi chỉ là mộng.
– Ngươi tỉnh rồi?
Bên tai vang lên âm thanh thanh thúy.
Vân Phi Dương gian nan quay đầu, chỉ thấy một nữ tử thân mặc trường bào xanh biếc đang mỉm cười về phía mình.
Hắn ngạc nhiên.
– Là cô?
Nữ tử không phải ai khác, chính là người thành lập Quỷ Các ở Vạn Thế Đại Lục – Yến Sơn Tuyết.
– Kỳ quái lắm sao?
Yến Sơn Tuyết nở nụ cười xinh đẹp.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn hiện tại chỉ suy nghĩ đến nữ nhân vừa rồi gặp trong mộng cho mình cảm giác thân thiết vô hạn kia.
– Cũng không phải mộng!
– Nhất định là chân thực phát sinh qua, mà cảnh kia có lẽ chính là trí nhớ trong tiềm thức lúc mình mới đẻ!
Vân Phi Dương khẳng định.
Như vậy.
Nữ nhân Vân Phi Dương nhìn thấy cũng là mẫu thân của hắn!
Hô hấp Vân Phi Dương trở nên dồn dập.
Một người lẻ loi hiu quạnh chưa bao giờ thể nghiệm qua thân tình, đột nhiên nhìn thấy người chí thân trong mộng, điều này khiến hắn kích động không thôi.
Chỉ là.
Mẫu thân của ta là ai?
Người ở phương nào, phải chăng còn khoẻ mạnh, nếu như còn sống thì vì sao vứt bỏ ta?
Còn có.
Phụ thân ta là ai?
Vân Phi Dương suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng tất cả đều mê, mê này vĩnh viễn không cách nào cởi bỏ, bởi vì không có bất kỳ manh mối gì để đi tìm bọn họ.
Không đúng!
Tên ta có chữ Vân!
Mà kỳ quan trong mơ xuất hiện trên núi cao, nói đúng hơn là, mẫu thân năm đó ôm ta đứng trên một ngọn núi cao, chỉ cần tìm được nơi đó, có lẽ sẽ tìm ra nhiều đầu mối hơn.
– Không đúng.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Ta sinh ra ở Thần Giới, mây kia khẳng định cũng ở Thần Giới, mà Thần Giới sớm đã vỡ nát vạn năm, làm sao có thể tìm ra.
Manh mối lại đoạn.
“Ai.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nhưng bất kể nói thế nào, mơ tới trí nhớ lúc trẻ sơ sinh, nhìn thấy dung mạo mẫu thân, nghe được âm thanh ôn nhu của nàng, hắn đã thỏa mãn.
Chí ít cũng thấy được người chí thân của mình!
“Uy.”
Thanh âm Yến Sơn Tuyết truyền đến:
– Ta cứu ngươi, không nói tiếng cám ơn sao?
Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, nhìn nữ nhân đang lộ vẻ mặt rất không thoải mái, lúng túng nói:
– Cám ơn.
– Cái này còn tạm được.
Yến Sơn Tuyết cười rộ lên.
Nàng nhẹ nhàng theo sát đi tới, giữa ngón tay kẹp một viên thuốc, nói:
– Hé miệng.
– Không phải độc dược đó chứ?
Vân Phi Dương cảnh giác.
Yến Sơn Tuyết cười nói:
– Vân Phi Dương, nếu ta muốn giết ngươi còn cần lao lực như vậy?
– Vậy cũng đúng.
Vân Phi Dương hé miệng.
Sau khi đan dược vào miệng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, năng lượng tinh thuần trong nháy mắt tuôn ra nhập thể nội, chữa trị kinh mạch bị hao tổn.
Ngưu như vậy?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Theo hắn phán đoán, hiệu quả trị liệu của đan dược rất mạnh, thương thế mình nghiêm trọng như vậy mà chưa đến một lúc đã có thể khôi phục ba năm thành!
Yến Sơn Tuyết lên tiếng.
– Đây là thuốc chữa thương thượng thừa nhất của Đan Tông, có giá ngàn khỏa linh thạch, ta nhịn ăn mấy tháng mới mua được đó.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Đa tạ Yến cô nương, đợi thương thế ta tốt hơn, sẽ đền bù gấp đôi tổn thất cho cô.
Yến Sơn Tuyết nói:
– Vân thành chủ quả nhiên là người sảng khoái, bất quá, gấp đôi có phải quá ít?
Vân Phi Dương nói:
– Gấp năm lần!
Hắn không thiếu linh thạch.
Bên trong Phi Dương đại lục có mấy chục vạn khỏa đây.
“Phốc phốc.”
Yến Sơn Tuyết che miệng cười một tiếng, nói:
– Đùa với ngươi thôi, ta cứu ngươi cũng không phải vì lừa ngươi.
Nụ cười này của nàng khuynh quốc khuynh thành.
Vân Phi Dương không khống chế được mà si ngốc nhìn.